Trở Lại Vạch Trần Bạn Thân Tâm Cơ

Chương 22: Hà Ngọc Mộng bị đá khỏi ký túc xá

Hà Ngọc Mộng tối hôm đó với khuôn mặt đầy nước mắt tìm đến Liễu Húc để than thở, khóc nức nở suốt nửa ngày. Liễu Húc ngồi tựa vào ghế sô pha, không nói một lời, khuôn mặt trầm lặng như đang suy nghĩ điều gì đó. Hà Ngọc Mộng nhẹ nhàng ngồi lên đùi anh ta, vòng tay ôm lấy cổ, dùng ánh mắt dò xét để đoán tâm trạng. Cô càng ra vẻ yếu đuối, giọng nói mềm mại, nũng nịu mà kể tội Tần Tiểu Tiểu, như thể mình là người bị hại.

Thế nhưng, Liễu Húc chẳng nói một lời, khuôn mặt anh trầm xuống, đôi mắt lạnh lẽo khó lường. Hà Ngọc Mộng cứ tưởng sự mềm mỏng của mình sẽ khiến anh đau lòng, nhưng không ngờ, ngay giây tiếp theo, anh ta đột ngột xoay người, đẩy cô ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo. Liễu Húc không buồn hé răng mà cưỡиɠ ɠiαи cô ta, cô ta sợ tới mức bò trườn về phía trước, muốn đào tẩu. Lại bị Liễu Húc kéo trở về, xoay người cô ta lại, đổi tư thế tra tấn.

“A…… Cầu xin anh, Húc ca, anh buông tha em đi…… Húc ca!”

Hà Ngọc Mộng hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tại sao Liễu Húc lại tức giận đến mức này. Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy sự gần gũi giữa hai người lại trở thành một sự giày vò đến vậy. Cảm giác nghẹt thở, bất lực dâng lên trong cô, nước mắt hòa lẫn với hơi thở gấp gáp, cả cơ thể run rẩy vì nỗi sợ hãi lấn át. Cô muốn chống cự, nhưng lại không có sức, muốn cầu xin, nhưng cổ họng nghẹn ứ lại. Một cơn buồn nôn trào lên trong dạ dày, khiến cô chỉ muốn thoát khỏi tình cảnh này ngay lập tức.

Hà Ngọc Mộng ngã gục xuống sàn, toàn thân rã rời, không còn chút sức lực nào. Khi tỉnh lại, căn phòng trống rỗng, không một bóng người. Cô run rẩy kéo vội quần áo lại chỉnh tề, nhưng ánh mắt vô tình lướt qua những bức ảnh rải rác trên sàn nhà. Một cơn rùng mình ập đến, khiến cô ngồi phịch xuống đất, ngón tay run rẩy nhặt lên từng tấm ảnh. Trong từng khung hình, không thể nhầm lẫn, chính là cô – từng khoảnh khắc nhục nhã cùng đạo diễn bị bắt trọn. Những bức ảnh không chỉ phơi bày sự thật mà còn được chụp theo góc độ đầy ám muội, khiến mỗi một tấm đều trở nên nóng bỏng đến không tưởng.

Những bức ảnh này… không cần hỏi cũng biết ai là người gửi đến. Tần Tiểu Tiểu đã thực hiện một cú phản đòn tàn nhẫn, không chỉ với Liễu Húc, mà còn với tất cả những kẻ đã từng đẩy cô vào vũng bùn. Cô không đơn thuần trả lại cho một người, mà đã tỉ mỉ sắp xếp, gửi đi khắp nơi, thậm chí cài vào khe cửa của rất nhiều người có liên quan. Đây… chỉ mới là khởi đầu.

Hà Ngọc Mộng trở về ký túc xá với thân thể đầy thương tích, đau đớn rã rời, nhưng tất cả cũng không thể dập tắt ngọn lửa căm hận đang bùng cháy trong lòng cô. Cô có linh cảm, tất cả mọi thứ đều là một cái bẫy, nhưng đến giờ phút này mới nhận ra thì đã quá muộn.

Không thể chịu đựng nổi, Hà Ngọc Mộng phát điên mà quét sạch đồ đạc của Tần Tiểu Tiểu, kéo tung chăn gối trên giường, xé nát từng mảnh như một con thú hoang bị dồn vào đường cùng. Tiếng đồ vật rơi vỡ vang lên, động tĩnh lớn đến mức khiến người ở phòng bên cạnh giật mình, mở cửa nhìn vào. Cảnh tượng trong phòng khiến họ kinh hãi. Không ai dám ngăn cản, chỉ có thể hoảng hốt quay người chạy đi tìm Liễu Húc.

Và đúng lúc đó, Tần Tiểu Tiểu cũng vừa trở về.

Hà Ngọc Mộng vừa thấy Tần Tiểu Tiểu bước vào, lập tức lao đến, nhưng Tần Tiểu Tiểu chỉ nghiêng người né tránh một cách nhẹ nhàng. Hà Ngọc Mộng không kịp dừng lại, cả người đập mạnh vào tường rồi ngã sõng soài xuống đất. Đúng lúc này, Liễu Húc bị trợ lý kéo tới, vừa bước vào đã nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn trước mắt. Khuôn mặt anh ta lạnh tanh, ánh mắt u ám quét qua tất cả.

"Chuyện gì đây?"

Giọng nói trầm thấp vang lên, mang theo sự mất kiên nhẫn.

"Húc ca, anh phải tin em!"

Hà Ngọc Mộng hoảng hốt như nhìn thấy chiếc phao cứu sinh. Cô ta vội vàng bò dậy, nhào đến níu lấy ống quần của Liễu Húc, ánh mắt tràn đầy cầu xin. Nhưng Liễu Húc chỉ lạnh lùng nhìn xuống, sau đó dứt khoát nhấc chân đá văng cô ta ra. Hà Ngọc Mộng lăn mạnh trên sàn, cả người co rúm lại đầy đáng thương.

Tần Tiểu Tiểu đứng bên cạnh, khóe môi khẽ nhếch lên đầy giễu cợt.

"Húc ca, anh xem, cô ta làm loạn đến mức biến cả giường em thành đống đổ nát thế này. E rằng tinh thần có vấn đề rồi."

Nói đoạn, cô khoanh tay, nở nụ cười nhạt,

"Chẳng lẽ Thiên Hoàng lại muốn giữ một nghệ sĩ có vấn đề tâm thần sao?"

Sắc mặt Liễu Húc càng lúc càng khó coi. Theo lý mà nói, anh ta từng khá có cảm tình với Hà Ngọc Mộng, nhưng bây giờ nhìn cô ta như một kẻ mất kiểm soát, lại nghĩ đến đống ảnh chụp kia, cơn giận dữ trong lòng càng bùng lên.

"Húc ca, đừng nghe cô ta nói bậy, em hoàn toàn bình thường! Anh đã nói sẽ luôn chăm sóc em!"

Hà Ngọc Mộng hoảng loạn bò dậy, vươn tay muốn bấu víu vào chút hy vọng cuối cùng. Nhưng Liễu Húc đã mất hết kiên nhẫn, xoay người đi thẳng, để lại một câu lạnh lùng,

"Tôi sẽ sắp xếp một người đại diện khác cho cô."

Lời vừa dứt, Hà Ngọc Mộng như bị đánh một cú trời giáng. Cô ta ngã quỵ xuống sàn, ánh mắt ngập tràn hận ý nhìn chằm chằm vào Tần Tiểu Tiểu, người vẫn đang đứng đó với nụ cười đắc thắng.

"Cô ta có khi nào bị thần kinh thật không?"

Trợ lý đi theo Tần Tiểu Tiểu thấp giọng hỏi.

"Có thể lắm."

Tần Tiểu Tiểu chẳng buồn nhìn Hà Ngọc Mộng thêm giây nào, chỉ xoay người rời đi. Trợ lý tiếp tục thì thầm,

"Cô đoán xem người đại diện mới của cô ta là ai? Nếu là mấy kẻ biếи ŧɦái kia, vậy chẳng phải Hà Ngọc Mộng sẽ bị đẩy đi đóng phim 18+ sao?"

Tần Tiểu Tiểu đứng trước thang máy, mắt nhìn bảng điện tử đang nhảy số, không đáp. Cô không quan tâm ai sẽ là người đại diện mới, chỉ mong đó chính là đám người ghê tởm kia, như thế mới có thể khiến Hà Ngọc Mộng nếm trải được những gì cô đã phải chịu đựng ở kiếp trước.

"Tiểu Tiểu, ảnh chụp của Hà Ngọc Mộng cùng với tên đạo diễn kia đang lan truyền khắp công ty rồi đấy."

Trợ lý tiếp tục nói, giọng đầy mỉa mai.

"Không biết ai lại chụp kỹ đến vậy, từng chi tiết đều rõ ràng. Cái gã đạo diễn đó ghê tởm thế mà cô ta vẫn có thể cười vui vẻ được, đúng là thiên phú trời ban, chắc chắn rất hợp để đóng phim 18+. Tôi cảm thấy cô ta không có một chút đáng thương nào."

Tần Tiểu Tiểu chỉ khẽ nhếch môi, không nói gì, bình thản bước ra khỏi thang máy.

Hà Ngọc Mộng hoàn toàn trở thành trò cười của Thiên Hoàng. Thường Diệu tức giận đến mức mặt đen kịt lại. Giới giải trí vốn không sạch sẽ, quy tắc ngầm tràn lan, không ít nữ nghệ sĩ vì muốn leo lên mà làm những chuyện khuất tất. Nhưng công khai dụ dỗ đạo diễn trắng trợn như Hà Ngọc Mộng, lại còn để bị tóm gọn, ảnh chụp lan tràn khắp nơi, đúng là nỗi nhục nhã của Thiên Hoàng!

Hắn vội vàng phong tỏa tin tức, ngăn không cho truyền thông biết chuyện. Nhưng Tần Tiểu Tiểu chỉ cười nhạt, thong thả lật giở những bức ảnh trong tay. Cô không ngu ngốc đến mức ném ngay cho báo chí bây giờ. Hiện tại chưa phải lúc thích hợp. Một tấm ảnh lại một tấm ảnh bị cô thả vào ngọn lửa, nhưng cô đã sớm lưu tất cả vào USB.

Tin tức mới nhất nhanh chóng lan ra, lần này chính Thường Diệu tự mình ra tay. Hắn lập tức ra lệnh đuổi Hà Ngọc Mộng ra khỏi ký túc xá. Tần Tiểu Tiểu nghe tin mà trong lòng vui sướиɠ, vội vã chạy về xem trò hay.

Vừa đến nơi, cô đã thấy Hà Ngọc Mộng cúi đầu, lặng lẽ thu dọn đồ đạc. Tần Tiểu Tiểu đứng tựa vào khung cửa, khoanh tay lạnh lùng nhìn cô ta, giọng nói đầy châm chọc:

"Mộng Mộng, có phải Húc ca đã hứa với cô, rằng sẽ tìm người đại diện khác cho tôi?"

Từ lần trước, Hà Ngọc Mộng vô thức nói mớ trong lúc ngủ, Tần Tiểu Tiểu đã đoán được cô ta có âm mưu gì đó. Tính theo thời gian, ở kiếp trước, cũng vào lúc này, cô bị đá ra khỏi ký túc xá không thương tiếc.

Hà Ngọc Mộng đột ngột ngẩng đầu, trong mắt lóe lên một tia căm hận nhưng lập tức bị che giấu bằng dáng vẻ yếu đuối. Cô ta cố nặn ra vài giọt nước mắt, giọng nói run rẩy, nghẹn ngào:

"Tiểu Tiểu, tôi không hiểu cô đang nói gì."

Nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, giọng nói nức nở:

"Từ giờ tôi không thể ở cạnh cô nữa, cô nhất định phải tự chăm sóc bản thân thật tốt. Chúng ta mãi mãi là chị em tốt."

Tần Tiểu Tiểu khẽ nghiêng đầu, bật cười nhạt. Đến nước này rồi, cô ta vẫn có thể nói ra những lời dối trá đến ghê tởm như vậy.

Cô chậm rãi bước đến gần, nhẹ nhàng dựa vào vai Hà Ngọc Mộng, giọng nói mềm mại nhưng ánh mắt lại sắc bén như dao:

"Mộng Mộng, chúng ta tất nhiên là chị em tốt rồi!"

Chị em tốt đến mức chỉ có một trong hai có thể tồn tại.

Hà Ngọc Mộng đang gấp quần áo thì tay hơi khựng lại. Tâm trí cô ta hỗn loạn, những kế hoạch trước kia đều thất bại thảm hại, rốt cuộc phải làm thế nào để kéo Tần Tiểu Tiểu xuống một lần nữa?

Nghĩ đến đây, trong đầu cô ta lập tức lóe lên một cái tên — Lâm Nặc.

Đôi mắt ầng ậng nước của Hà Ngọc Mộng bỗng lóe lên một tia sáng. Nếu Tần Tiểu Tiểu có thể phản bội cô ta, vậy tại sao cô ta không thể cướp đi thứ quan trọng nhất của Tần Tiểu Tiểu?

Tần Tiểu Tiểu mỉm cười tiễn Hà Ngọc Mộng rời khỏi công ty, vô cùng “tốt bụng” mà đích thân đưa cô ta đến ký túc xá dành cho diễn viên hạng ba. Đứng trước tòa nhà cũ kỹ, cô thản nhiên nhìn lớp rêu mốc loang lổ trên tường, hành lang tối tăm bốc lên mùi ẩm mốc pha lẫn mùi thức ăn thối rữa.

Hà Ngọc Mộng bịt chặt mũi, cả người run lên như thể bị hàng ngàn con kiến cắn xé. Từ một nữ diễn viên tiềm năng của Thiên Hoàng, bây giờ cô ta phải sống ở nơi thế này sao. Ánh mắt cô ta tối sầm lại, dõi theo bóng lưng Tần Tiểu Tiểu đang ung dung rời đi, trong lòng tràn đầy căm hận.

Cùng lúc đó, ở căn ký túc xá cao cấp...

Tần Tiểu Tiểu trở về với tâm trạng sảng khoái. Cuối cùng cũng đá được Hà Ngọc Mộng đi!

Dù căn phòng giờ đây bừa bộn, rác rưởi vương vãi khắp nơi, thậm chí chăn gối bị xé nát, cô vẫn vui vẻ dọn dẹp. Từ hôm nay, đây sẽ là không gian riêng của cô, không còn ai chen chúc, cũng không còn ai bày mưu tính kế hại cô nữa.

Tần Tiểu Tiểu gom hết những thứ còn sót lại của Hà Ngọc Mộng, từng cái một bị cô vứt ra ngoài, kể cả gối và nệm.

Nhưng khi kéo chăn giường ra, ánh mắt cô đột nhiên dừng lại. Bên trong giấu một túi nhựa nhỏ. Cô nhấc nó lên, bóp nhẹ, cảm nhận được kết cấu mềm như bông. Nhìn kỹ hơn, trên bề mặt túi có in một dòng chữ tiếng Anh: Lysergic acid diethylamide

Tần Tiểu Tiểu nhíu mày, mở Baidu tìm kiếm thông tin. Khi kết quả hiện ra, đôi mắt cô tối sầm lại.

LSD — một loại thuốc gây ảo giác mạnh, thường được sử dụng để kiểm soát thần trí người khác.

Hóa ra là thứ này đã khiến cô mất kiểm soát hôm đó. Cô nắm chặt túi thuốc trong tay, khóe môi nhếch lên đầy châm biếm. Lần sau, để tôi đích thân giúp “hảo tỷ muội” thử nghiệm xem nó hiệu quả đến đâu nhé.