「Ký chủ, đã mở khóa thêm một nguyên liệu Sơn Hải, ngài vẫn không vui sao?」 Hệ thống cẩn thận hỏi.
"Chỉ là một loại gia vị thôi, có gì đáng vui chứ, còn không bằng Chúc Dư giúp no bụng." Vân Đào liếʍ liếʍ răng nanh nhỏ: "Tôi muốn ăn thịt."
Không phải loại gia cầm bình thường của nhân gian, cậu muốn ăn thịt linh thú chứa đầy linh khí, giúp no bụng.
「Ký chủ cố lên, với tốc độ phát triển của ngài, rất nhanh sẽ mở khóa được nguyên liệu thịt!」
"Ừ." Vân Đào quét qua ba lô, ánh mắt dừng lại trên tấm phiếu Sơn Hải duy nhất: "Rút thăm trước đã."
Hệ thống khéo léo đề nghị: 「Ký chủ, ngài đã rút được hai thẻ UR liên tiếp, do ảnh hưởng của cơ chế rút thăm, dù bây giờ ngài rút ở bể nào, xác suất trúng thưởng cũng sẽ vô cùng thấp... Nếu muốn trải nghiệm rút thăm tốt hơn, tốt nhất nên tích lũy phiếu Sơn Hải, rút cùng một lúc」
Cần biết rằng, bể Sơn Hải không có đá đệm, một phiếu Sơn Hải bỏ ra, kết quả tệ nhất là không được gì cả. Nếu hệ thống nói thẳng ra, sẽ nói với Vân Đào, lúc này rút thăm, chắc chắn sẽ mất trắng, trừ khi có phép màu xảy ra.
Vân Đào chẳng bận tâm mấy quy tắc này, muốn rút thì rút thôi.
Lần này, cậu có mục tiêu rõ ràng, dùng thẻ Sơn Hải vào vòng quay vật tư.
Cậu. Muốn. Ăn. Thịt!
Ước muốn của Vân Đào có lẽ quá mãnh liệt, mãnh liệt đến mức… tạo nên kỳ tích.
Vòng quay vật tư gợn sóng, thế mà lại văng ra một thẻ bài. Nền xanh đậm, chính giữa có ký hiệu màu bạc: R.
Hệ thống: !!!
Bình thường thì một thẻ bài phổ thông nhất cũng chẳng khiến hệ thống kích động. Nhưng mà, sau hai thẻ UR, lại có thể rút ra được thứ gì đó, chỉ riêng điểm này đã rất ghê gớm rồi! Mỗi lần hệ thống nghĩ vận may của Vân Đào đã hết thì cậu lại dùng hành động chứng minh, vận may của cậu là vô hạn.
Thẻ bài lật lại, Vân Đào thấy:
「Thẻ vật tư: Thịt heo Sơn Hải
Cấp bậc: R
Xuất xứ: Nông trại Tre Trúc
Công hiệu: Bồi bổ
Số lượng: 50 cân」
Vân Đào: !!!
Cậu vui sướиɠ nhảy bật dậy khỏi giường, quên hết buồn bực, mắt sáng như sao. Vì giấc mơ đẹp đêm qua, cậu thèm thịt heo thả rông cả ngày! Giờ thì giấc mơ đã thành hiện thực!
Tuy chỉ có 50 cân, và thịt heo Sơn Hải hệ thống cho không ngon bằng thịt heo thả rông, nhưng dù sao cũng là thịt linh thú, Vân Đào nuốt nước miếng.
Cậu không ngủ nữa, leo xuống giường, xỏ dép vào, đi gõ cửa Thái Tuế: “Thái Tuế! Có đồ ngon!”
Là yêu quái trưởng thành, Thái Tuế tất nhiên chưa ngủ sớm, đang lướt web. Nghe vậy nhướn mày: “Đồ ngon gì?”
Có thể khiến Thao Thiết phải thốt lên như vậy, e là bảo vật gì đó? Thái Tuế quá tò mò, đến cả việc Vân Đào gọi thẳng tên cũng bỏ qua.
Vân Đào thần bí nói: “Xuống bếp với tôi rồi biết.”
Một lớn một nhỏ xuống lầu, thấy Vân Phong Hòa đang điều dưỡng ở mảnh đất linh khí ngoài sân, không làm phiền, trực tiếp vào bếp.
Vân Đào trải khăn giấy dùng một lần lên bàn, hào phóng lấy thịt heo Sơn Hải ra. Con heo Sơn Hải này không lớn, 50 cân vừa đúng nửa con, đã được làm lông sạch sẽ, trông rất sạch, tỏa ra điểm điểm linh khí.
Vân Đào cười với Thái Tuế như khoe của quý: “Thịt linh thú! Có bất ngờ không?”
Thái Tuế: “…”
Thao Thiết trở nên giản dị quá, một ít thịt heo Sơn Hải cũng khiến cậu vui đến vậy. Sao lại thấy hơi chua xót thế này?
Nhìn đôi mắt sáng long lanh của Vân Đào, Thái Tuế gật đầu: “Bất ngờ, cậu lấy ở đâu ra vậy?”
Với những lão yêu quái từng trải qua thời kỳ hoàng kim như bọn họ, heo Sơn Hải không phải thứ gì hiếm lạ, nhưng thời đại linh khí suy kiệt này, đúng là khó tìm. Vân Đào không chỉ kiếm được Chúc Dư, mà còn kiếm được heo Sơn Hải…
“Anh đừng quan tâm.” Vân Đào xoa tay: “Tối chưa ăn no, ăn thêm bữa khuya đi. Tôi muốn ăn nướng, anh thấy sao?”
Nhìn Vân Đào còn chưa cao bằng cái bàn, Thái Tuế thu lại vẻ lười biếng, khép mi: “Tôi sao cũng được. Để tôi làm cho, có cần ướp trước không?”
“Ừm ừm, xử lý lông còn sót trên da heo trước, rồi ướp.” Vân Đào bê ghế nhỏ đến, đứng lên chỉ đạo, còn không biết từ đâu lôi ra một hũ mật ong và một ít cỏ cam thảo.
Vân Đào đối xử với nửa con heo Sơn Hải này gần như thành kính, vừa nhìn là biết nguyên liệu này khó kiếm. Hơn nữa, Thao Thiết nổi tiếng là tham ăn, nhưng Vân Đào đói meo thế này, vẫn sẵn lòng chia sẻ thức ăn với bọn họ, hai ngày nay cũng không nhắc đến chuyện ăn anh ta nữa… Thái Tuế mím môi, trong lòng cảm động.
Lật tay, Thái Tuế ngưng tụ lửa Thái Tuế trong lòng bàn tay, thiêu sạch những sợi lông nhỏ trên da heo Sơn Hải.
Mùi thơm từ cửa sổ nhà bếp bay ra, hòa vào màn đêm.