Sau khi Cung Dật đã rời đi, Tiết Nghi mới có thể thở ra một hơi thật dài.
Thiên Thanh nắm tay cô bé nói: “Vậy bây giờ ba chúng ta cùng nhau đi chơi nha.”
“Vâng ạ.”
“Yeah.”
Cung Dật đã đi một khoảng thì quay đầu lại nhìn ba đứa trẻ đang lon ton chạy đi.
Khóe môi hắn cong lên: “Bồng Bồng, nghe cũng hay đó.”
Tiết Nghi càng ngày càng thân với Thiên Thanh.
Một tuần bảy ngày thì vào cung chơi hết bốn năm ngày.
Tiết phu nhân lo lắng, mỗi khi cô bé từ trong cung trở về đều gặn hỏi rất nhiều thứ.
Tiết Nghi đang ngoan ngoãn xúc từng muỗng cơm cho vào miệng và lắng nghe hàng loạt câu hỏi của mẫu thân nói bên tai.
“Hôm nay Bồng Bồng đã chơi những gì?”
“Đã ăn những gì, làm gì, gặp ai kể cho nương nghe có được không?”
Tiết lão gia ở bên cạnh nhắn mặt kéo thê tử mình lại: “Nàng hỏi nhiều thứ như vậy để làm gì, chỉ là vào cung chơi thôi mà.”
Bà liếc nhìn ông, nhỏ giọng nói: “Còn không phải thϊếp sợ con bé sẽ gặm mấy vị trong đó sao?”
“Đừng tưởng thϊếp không biết ý đồ của thái phi, chàng mà dám tiếp tay cho bà ấy là thϊếp sẽ hòa ly với chàng.”
Bà giật tay lại tiếp tục nở nụ cười về phía nữ nhi.
“Bồng Bồng trả lời cho nương biết có được không?”
Cô bé ngẩng đầu lên, trên gương mặt dính vài hạt cơm khiến bà bật cười cầm lấy khăn tay lau cho nữ nhi.
Âm thanh đô đô như chim vàng oanh của Tiết Nghi vang trong sảnh phụ: “Hôm nay Bồng Bồng được đến…”
Cô bé nói liên tục, khi nhớ lại trên mặt còn rất vui vẻ.
Tiết phu nhân nghe thấy toàn bộ, biết hôm nay cô bé không gặp ai ngoài nhị công chúa.
Tiết lão gia ở bên cạnh lên tiếng: “Thấy chưa, do nàng quá đa nghi thôi.”
“Con bé còn nhỏ như vậy, ai mà để ý đến chứ.”
Bà gật đầu, yên tâm hơn hẳn.
Tối xuống, khi ở trên giường, bà nói với Tiết lão gia: “Thϊếp không cần tiếp Tiết gia đang khao khát chuyện gì, thϊếp chỉ muốn Bồng Bồng được bình an trưởng thành, sau này gả cho người con bé yêu.”
“Chàng hiểu ý thϊếp không?”
Tiết lão gia gật đầu: “Ta hiểu, nàng yên tâm ta sẽ không giống như phụ thân và tổ phụ.”
“Ta cũng chỉ muốn gia đình này trải qua những ngày tháng yên bình, chỉ là Bình nhi không biết bao giờ mới được quay về.”
Tiết phu nhân nhớ đến nhi tử đang ở biên cương, trái tim cũng trầm xuống theo.
Hai người tập trung nói chuyện mà không hề biết cô bé đang ở ngủ ở giường nhỏ gần đó đã mở mắt từ khi nào.