Với đôi tay mập mạp ngắn ngủn, động tác khó khăn như thế thật không dễ dàng, nhưng bé con vẫn cố gắng làm, kề núm sữa đến miệng Nhu Nhu. Nhu Nhu vừa hút một cái thì Quả Quả đã rút bình về.
Cứ lặp lại như thế vài lần, một đứa thì cho uống hời hợt, đứa kia thì cố gắng hút, cảnh tượng vừa đáng thương vừa buồn cười. Cuối cùng bảo mẫu phải pha thêm nửa bình sữa cho Nhu Nhu.
Nhìn hai đứa trẻ hồng hào trong video, Thẩm Ngạn Hương cảm thấy chúng trông khỏe mạnh hơn nhiều so với lúc mình tự chăm.
"Nhu Nhu ăn nhiều hơn Quả Quả, hồi trước cũng thế." Thẩm Ngạn Hương hiếm khi chủ động nói.
Nghĩ đến những gì Thẩm Ngạn Hương và hai đứa bé đã trải qua, lòng Lý Khâm không khỏi nhói đau.
Hai chữ "Xin lỗi" nghẹn lại giữa chừng, không dám nói ra vì sợ sẽ gợi lại ký ức đau buồn, khiến mối quan hệ vừa mới cải thiện lại trở về như cũ.
Sở dĩ thân xác này căm ghét Thẩm Ngạn Hương là do một số lời đồn không tốt về cô ấy, nói rằng chỉ cần có tiền là có thể lên giường với cô ấy, rằng cô ấy là người phụ nữ phóng túng ai cũng có thể sở hữu. Cảm giác thân thể và tinh thần bị vấy bẩn khiến nguyên chủ ôm hận và ngược đãi Thẩm Ngạn Hương.
Lý Khâm chưa bao giờ nghĩ rằng một câu chuyện kịch tính nhất thời mình viết lại quay ngược báo ứng lên chính mình. Bây giờ cô là "Alpha cặn bã", không chỉ phải thu dọn mớ hỗn độn này mà còn phải gánh vác trọng trách "kiếm tiền nuôi gia đình", nghĩ đến thôi đã thấy đau đầu.
Bản chất của Lý Khâm là người ích kỷ, yêu bản thân hơn tất cả. Cô hoàn toàn có thể bỏ đi không quay đầu lại, nhưng bản thân cũng không thể giải thích tại sao lại có cảm giác mơ hồ, đặc biệt với Thẩm Ngạn Hương.
Có lẽ là do cảnh tượng đầu tiên khi mở mắt ở đây đã khắc sâu vào tâm trí. Mỗi khi nhắm mắt lại, hình ảnh ấy cứ hiện lên trong đầu cô: Thẩm Ngạn Hương toàn thân đầy thương tích, cuộn tròn bên cạnh cô như một đóa hoa tàn sau trận cuồng phong, dù vẫn tươi tắn nhưng lại là vẻ đẹp bi thương.
Lý Khâm không phủ nhận rằng bản thân từng có những ý nghĩ lệch lạc, nếu không thì đã chẳng viết câu chuyện đầy bi kịch này. Nhưng những ý nghĩ ấy chỉ dừng lại trong đầu, cô không hứng thú thực hiện chúng, không cần để người khác có cớ mà chỉ trích.
Cô không phải người thích bận lòng về quá khứ, suy nghĩ đôi chút rồi cũng vứt hết những ý nghĩ đó vào tận sâu thẳm tâm trí, vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng kể cho Thẩm Ngạn Hương nghe về chuyện của bọn trẻ. Trong văn phòng, tiếng cười đùa của hai đứa trẻ truyền qua điện thoại đến tai Thẩm Ngạn Hương.
Ban đầu Thẩm Ngạn Hương không có gì để nói với Lý Khâm, miễn cưỡng nghe máy. Nhưng tiếng cười của bọn trẻ khiến cô ấy không nỡ tắt điện thoại.
Lý Khâm nhận thấy điều này, liền tiếp tục nói những chuyện vui vẻ, phần lớn là về hai đứa bé.
Nhu Nhu và Quả Quả hiện tại mới chỉ có tên gọi thân mật, chưa có tên chính thức. Cô nghĩ lại vài lần, có vẻ như thân xác trước đây cũng chưa làm hộ khẩu cho hai đứa nhỏ vào nhà họ Lý.
"Cô muốn đặt tên chính thức cho Nhu Nhu và Quả Quả là gì?" Cô muốn tôn trọng ý kiến của Thẩm Ngạn Hương về việc này. "Để bọn trẻ mang họ Lý, nhập hộ khẩu nhà họ Lý, cô nghĩ sao?"
Thẩm Ngạn Hương rất ngạc nhiên, buột miệng hỏi: "Cô sẵn lòng cho Nhu Nhu và Quả Quả làm hộ khẩu nhà họ Lý sao?"
Cô ấy vốn nghĩ rằng việc Lý Khâm đối xử tốt với hai đứa trẻ là đủ tốt rồi, ít nhất sau này bọn trẻ sẽ không phải chịu thiệt thòi. Không ngờ Lý Khâm còn đồng ý cho hai đứa mang họ Lý và làm hộ khẩu.
Lý Khâm nhìn vào màn hình, nhắn thêm một câu: "Nghĩ xong rồi thì báo tôi biết nhé."
Ở một nơi khác, trợ lý trở lại xe báo cáo với Thôi Ảnh Nhi: "Cô ta thật không biết điều, đến tận nơi mời mà còn chẳng cho mặt mũi. Cô ta nghĩ mình là ai chứ, cái vẻ cao ngạo ấy là dành cho ai? Tưởng có thể tách ra khỏi chúng ta thì cũng phải là chúng ta muốn cắt đứt trước chứ, cô ta chỉ là một kẻ vô danh mang đầy tai tiếng. Nếu không phải vì chị có lòng tốt muốn giúp, tôi đã chẳng phí một giây nào cho hạng người này rồi."