Kẻ Yếu

Chương 6

Cô ta vẫn còn nhớ rõ biểu cảm của tiểu thư khi nói câu đó, nhưng giờ đây cô trông như người khác.

"Phải đưa đi ngay. Dù chúng tôi đã sơ cứu nhưng vẫn nên đến khoa bỏng ở bệnh viện để điều trị tốt hơn. Tài xế đã chờ sẵn ở dưới, chúng ta đi ngay thôi…"

"Tôi sẽ đi cùng các cô." không đợi bảo mẫu nói xong, Lý Khâm đã ngắt lời và quay lại dặn Maria: "Gọi người giám sát người giúp việc đó, đừng cho ai nói chuyện với cô ta cho đến khi tôi về. Ngoài ra, hãy gửi bản ghi hình hôm nay ở phòng trẻ về điện thoại của tôi."

"Vâng."

"Còn nữa…"

"Vâng?"

"Nếu cô ấy tỉnh lại, đừng vội nói cho cô ấy biết chuyện của hai đứa bé."

Trong nguyên tác, sau khi tỉnh lại, Thẩm Ngạn Hương ở trong tình trạng rất tồi tệ, và Lý Khâm không muốn cô ấy bị sốc thêm. Cô định đợi đến khi tình trạng của hai bé ổn định rồi mới dần dần nói cho cô ấy biết.

Lý Khâm bảo bảo mẫu bế hai đứa bé đi cùng cô trên xe, còn vệ sĩ đi theo ngồi xe sau.

Vừa rồi hai đứa còn rêи ɾỉ khó chịu, nhưng khi thấy Lý Khâm lại dần ngừng khóc.

Đó là vì tin tức tố của mẹ Alpha có tác dụng xoa dịu, khiến chúng có cảm giác an toàn. Đây là lần đầu tiên hai bé cảm nhận được tin tức tố của mẹ Alpha kể từ khi được nhận về.

Hai đứa bé giống như tìm thấy mẹ, nôn nóng giơ những đôi tay bé xíu hướng về phía Lý Khâm, miệng phát ra những âm thanh mơ hồ như "mama".

Lý Khâm, người chưa từng sinh con nhưng rất yêu trẻ con, suýt bật khóc ngay tại chỗ.

Cô cẩn thận đón bé lớn, sinh trước hai phút, từ tay bảo mẫu, rồi theo hướng dẫn và chỉnh sửa của cô ấy, vụng về ôm lấy bé.

Nhìn thấy bé cố gắng nhoẻn miệng cười với cô dù vết thương trên miệng vẫn còn đau, Lý Khâm cảm thấy sống mũi cay cay.

Bé em cũng cố vươn tay đòi bế, nhưng vì chưa quen bế hai đứa cùng lúc, Lý Khâm chỉ có thể nhờ bảo mẫu hỗ trợ, mỗi tay đỡ một bé, để cả hai đều có thể gần cô.

Giữ tư thế này đến bệnh viện gần nhất, khi xuống xe, hai tay Lý Khâm đã tê cứng.

Khám bệnh cho hai bé qua khu vực VIP nên rất nhanh chóng. May mắn là hai bé không bị bỏng miệng, nhưng vì các bé còn nhỏ, lại vừa bị sốt và tiêu chảy, bác sĩ khuyên nên ở lại viện quan sát hai ngày để đảm bảo an toàn.

Hôm qua bảo mẫu đã báo với ‘Lý Khâm’ rằng hai bé đang ốm, nhưng ‘Lý Khâm’ khi đó không để ý. Nếu không có sự đồng ý của ‘Lý Khâm’, bảo mẫu cũng không dám tự ý đưa các bé đi viện.

Khi mới đến, vì gặp quá nhiều tình huống bất ngờ, Lý Khâm không để tâm đến hai bé, dẫn đến tình trạng hiện tại.

Lý Khâm cảm thấy rất áy náy, cô đã quá tin rằng cốt truyện sẽ diễn ra như trong nguyên tác mà không lường trước được những sự cố bất ngờ.

Trong phòng bệnh VIP dành cho trẻ em, sau khi dỗ hai bé ngủ, Lý Khâm mới mở điện thoại xem đoạn video từ phòng an ninh—

Kể từ khi vào phòng trẻ, A Mạn đã tỏ ra không tập trung, tranh thủ lúc bảo mẫu không để ý mà đổi nước pha sữa thành nước sôi. Cô ta thậm chí còn nhéo đùi của bé.

Dám làm như vậy dù biết có camera, không biết nên nói A Mạn quá gan hay quá ngu nữa.

Lý Khâm cười nhạt, có lẽ là do ngu.

Trong nguyên tác, tên thật của A Man là Ngô Liên Vụ, xuất thân từ một gia tộc tài phiệt. Sau khi gặp ‘Lý Khâm’ trong một sự kiện thương mại, cô ta nảy sinh tình cảm lệch lạc, cho rằng ‘Lý Khâm’ chỉ thuộc về mình. Cô ta lợi dụng mối quan hệ để lấy lịch trình của ‘Lý Khâm’ và theo dõi, thỏa mãn sở thích biếи ŧɦái của mình.

Do một số hợp tác thương mại, ‘Lý Khâm’ không thể động vào Ngô Liên Vụ.

Omega này còn giả danh người khác để vào nhà họ Lý làm người giúp việc, thậm chí ‘Lý Khâm’ còn không biết cô ta ngay dưới mũi mình.

Buổi sáng, Ngô Liên Vụ nghe người giúp việc khác bàn tán rằng thái độ của ‘Lý Khâm’ với Thẩm Ngạn Hương đã thay đổi. Đêm qua, không chỉ ngủ chung trong phòng, mà Thẩm Ngạn Hương còn bị hành đến mức không thể dậy nổi.

Ngọn lửa ghen tuông bùng lên trong lòng cô ta. Cô ta muốn lẻn vào phòng chính để gϊếŧ Thẩm Ngạn Hương, nhưng vì Trương Hồng Mộng đang trông Thẩm Ngạn Hương truyền dịch trong phòng, ngoài cửa lại có người, nên không thể vào, đành đi đến phòng trẻ.

Với bằng chứng rõ ràng, Ngô Liên Vụ vẫn định chối, khóc lóc làm ra vẻ đáng thương: "Xin lỗi dì Maria, tôi không cố ý. Dì có thể xin cô chủ tha cho tôi không? Tôi thực sự cần công việc này…"