Bên kia.
Lan Nịnh nhận mấy khối linh thạch mà gia chủ Thu gia ban thưởng, rồi đi đến phòng tu luyện riêng của gia tộc.
Mỗi người một phòng, đảm bảo không bị quấy rầy hay dò xét bằng linh thức.
Lan Nịnh muốn đánh cược một lần, xem mình có thể tu luyện được không.
Gần đan điền của nàng có một đốm lửa nhỏ mà Dật Thái tử để lại.
Dật Thái tử xuất thân từ Thần tộc Phượng Hoàng của Tiên giới.
Đốm lửa nhỏ này chính là Phượng Hoàng Chân Hỏa, có chứa thần tính.
Nó cũng đã tạm thời áp chế hàn độc.
Hiện tại không cần dùng Băng linh căn của bản thân để áp chế nữa, Lan Nịnh ngồi trong phòng tu luyện, cầm một khối linh thạch hạ phẩm lên, thử hấp thu.
Luồng linh khí thuần khiết không mang thuộc tính nào chảy vào cơ thể dọc theo cánh tay, lưu chuyển một vòng quanh người rồi từ từ lắng đọng vào đan điền.
Ngay khoảnh khắc Băng linh căn chuẩn bị hấp thụ, Phượng Hoàng Chân Hỏa bên cạnh bỗng hơi lay động, đốm lửa nhỏ lúc mờ lúc sáng.
Ngay trước mắt Lan Nịnh, nó bất ngờ uốn éo rồi nuốt chửng hơn nửa luồng linh khí thuần khiết.
Băng linh căn chỉ nhận được phần còn lại ít ỏi đến mức đáng thương, có thể coi như không đáng kể.
Lan Nịnh giật giật mí mắt, lập tức tức giận, dùng linh thức của mình hóa thành một tiểu nhân hư ảo, xuất hiện gần đan điền, giơ nắm đấm phản đối đốm lửa nhỏ kia.
"Dật Thái tử, ngài thật vô lý, ngay cả chút linh khí của ta mà ngài cũng muốn nuốt sao!"
Dù không biết đối phương có nghe thấy hay không, nhưng nàng vẫn tủi thân oán trách.
Ai ngờ đốm lửa nhỏ như có linh tính, dùng hai dòng lưu hỏa mô phỏng thành hình dáng cánh tay.
Sau đó...
Nó khoanh tay, kiêu ngạo quay đầu đi, phớt lờ lời phản đối của nàng.
Thậm chí ánh sáng của ngọn lửa càng rực rỡ hơn.
Suýt nữa làm Lan Nịnh tức đến mức hoa mắt chóng mặt.
Tài nguyên tu luyện của Nhân tộc ngoài phần tự khai thác ra, linh thạch các loại còn lại đều do Nhân Hoàng mua từ Tiên giới.
Dù sao Tiên giới cũng tràn đầy linh khí.
Một khi lên Tiên giới và trở thành tiên nhân, một ngụm linh khí tiên gia cũng là linh thạch hạ phẩm thượng hạng ở Nhân giới.
Như Thu gia, mỗi năm nhiều lắm cũng chỉ được chia khoảng hơn ba mươi khối linh thạch như vậy.
Còn phẩm chất của linh thạch hạ phẩm...
Tiên giới chẳng thèm để mắt tới.
Những khối linh thạch mà gia chủ Thu gia cho Lan Nịnh, chỉ có một khối là trung phẩm, còn lại đều là hạ phẩm.
Nàng còn phải tiết kiệm để dùng.
Trong đan điền của cô gái, tiểu nhân hư ảo do nàng hóa thân đang giận dữ "đấm đá" đốm lửa nhỏ kia.
Nhưng đốm lửa chỉ khẽ lắc lư qua lại, dù Lan Nịnh có phát tiết thế nào, cũng không thể làm nó tổn thương dù chỉ một chút.
Chênh lệch sức mạnh quá lớn.
Lan Nịnh cảm thấy nản lòng, đành thu hồi ý thức, xót xa tiếp tục cầm một khối linh thạch hạ phẩm lên luyện hóa hấp thụ.
Còn ở Tiên giới xa xôi.
Đông Phương Dật đang thoải mái ngồi trên cỗ xe ngự hoa lệ, không biết nghĩ tới điều gì, mà khóe miệng khẽ cong lên vui vẻ.
Lời than trách đáng thương của cô gái như vẫn còn văng vẳng bên tai.
Đám thị vệ đi theo vô tình nhìn thấy biểu cảm của Đông Phương Dật, trong mắt bọn họ, nụ cười trên gương mặt hắn lại trở thành nụ cười lạnh lẽo đáng sợ.
Khiến ai nấy đều cảm thấy rùng mình ớn lạnh.
Không khí càng thêm nặng nề.
Thái tử nhà họ...
Chẳng lẽ lại nghĩ ra cách hành hạ người gì mới rồi sao?
Khúc nhạc đệm này kết thúc.
Lan Nịnh cũng không biết liệu lời than trách của mình có thật sự bị Đông Phương Dật nghe thấy hay không, sau khi cẩn thận hấp thụ xong linh khí, nàng thận trọng quan sát tình trạng của đốm lửa nhỏ.
Phát hiện nó bất động, không tiếp tục cướp đoạt linh khí nữa, nàng mới an tâm tiếp tục tu luyện.
Sau khi hấp thụ hết hai khối linh thạch hạ phẩm còn lại, bên ngoài đã gần hoàng hôn.
Lan Nịnh bước ra khỏi phòng tu luyện.
Thấy bên cạnh cửa có đặt sẵn bữa tối đã nguội lạnh từ lâu, trong lòng nàng cảm thấy ấm áp.
Cảm giác gia đình ấm áp...
Nàng rất trân trọng, dù đây chỉ là một phần trong cốt truyện sắp đặt, nàng cũng thấy rất vui.
Ôm lòng cảm kích, nàng mang bữa tối vào trong, dùng xong, bát đũa cũng được gia nhân thu dọn.