Trong khi hàng xóm thảo luận, ở nhà Khang Khang, hai bác của cậu cũng đang bàn về việc này.
Nhà bác Khang khang cũng nằm trên đường Giang Dương, cách khu Hướng Dương chỉ vài phút. Hôm qua khi bác trai đưa Khang Khang về nhà, bác gái ngay lập tức cảm thấy lo lắng.
Chỉ đến khi nghe chồng nói tổ dân phố đã hứa cấp cho Khang Khang một khoản trợ cấp sinh hoạt tốt thiểu và cậu có thể ở với Mộc Thiêm vào ban ngày, tâm trạng của bà mới tốt hơn phần nào.
Thực tế, bà hiểu rằng trừ khi gia đình bà không quan tâm đến ánh mắt của người khác, nếu không Khang Khang cuối cùng vẫn sẽ phải về ở với họ. Sở dĩ bà không đồng ý đưa Khang Khang về nhà sau khi tang lễ kết thúc là vì muốn xem thử có cách nào khác để sắp xếp cho cậu ấy hay không.
Bây giờ, bà ấy miễn cưỡng cảm thấy sắp xếp như vậy có thể chấp nhận được. Bà có một ưu điểm là khi đã chấp nhận chuyện đó, thì bà cũng sẽ không còn bức xúc lo lắng về nó nữa. Bà có một con trai và một con gái, con gái đã lập gia đình, còn con trai lại đang làm việc ở nơi khác, nên nhà có phòng trống cho Khang Khang ở. Dĩ nhiên, khi Khang Khang chuyển vào phòng của con trai, bà cũng không quên gọi điện cho con trai để thông báo.
Anh họ của Khang Khang là Vưu An, và cậu không phản đối việc gia đình mình nhận chăm sóc em họ. Thực tế, vài ngày trước khi vội vàng xin nghỉ phép về tham dự tang lễ, anh ấy đã nói với cha mẹ rằng không thể để Khang Khang sống một mình trong căn nhà riêng của cậu ấy.
Thành thật mà nói, anh ấy có chút ngạc nhiên, lúc đầu rõ ràng là cha mẹ anh không đồng ý, sao bây giờ lại chấp nhận chăm sóc Khang Khang?
Lúc biết sau khi mình rời đi, đầu tiên là Khang Khang đốt nhà, sau đó là Mộc Thiêm đã quay lại đưa Khang Khang về nhà, anh ấy không khỏi thắc mắc: “Thằng nhóc Mộc Thiêm này có ngốc không thế?”
Thực tế, nếu không có quan hệ họ hàng, Vưu An chắc chắn sẽ không nhận trách nhiệm chăm sóc Khang Khang. Nếu giống như Mộc Thiêm rơi vào tình huống này, anh ấy sẽ tìm cách tránh xa.
“Sao con lại nói chuyện như vậy? Người khác có thể nói cậu ấy ngu ngốc, nhưng chúng ta không thể.” Bác gái răn dạy con trai mình.
“Ý con không phải vậy, con chỉ thấy Mộc Thiêm quá biết ơn. Thực ra năm ngoái khi bà nội bệnh, cậu ấy đã giúp đỡ rất nhiều tiền bạc và công sức, mọi ân tình cũng đã được trả hết rồi…”
Vưu An có chút khó chịu khi nhớ lại lúc bà nội bệnh nặng hồi nằm ngoái, gia đình họ không có đủ tiền, cuối cùng là Mộc Thiêm đứng ra giúp đỡ trả tiền.
“Mẹ, nếu không thì đừng làm phiền Mộc Thiêm nữa. Hai người cũng nên tận hưởng tuổi già, sao không về hưu và chăm sóc Khang Khang.”
“Cả mẹ và cha con đều còn khỏe mạnh, còn có thể làm việc thêm vài năm nữa.” Con trai vẫn chưa lấy vợ, bà ấy không thể về hưu được, không thể để toàn bộ gánh nặng gia đình đè nặng lên con trai.
Vưu An lớn hơn Khang Khang một tuổi, sở dĩ hiện tại vẫn chưa kết hôn là vì vài năm trước anh mắc bệnh hiểm nghèo, tiêu tốn hết tiền tiết kiệm của gia đình và còn mắc nợ rất nhiều. Sau khi đi làm, anh chỉ tập trung kiếm tiền trả nợ, không có thời gian cho tình yêu.
Sau khi nói chuyện điện thoại với con trai, bác gái đã xin nghỉ một ngày để dọn dẹp phòng cho Khang Khang, còn dẫn cậu đi mua vài bộ quần áo.
Hôm nay, Khang Khang sẽ ở lại nhà hai bác, không cần làm phiền Mộc Thiêm. Trong khi đó, Mộc Thiêm cũng đã đưa xe bán đồ ăn về nhà.
Không thể phủ nhận rằng ở tầng một có nhiều bất lợi như ánh sáng kém, ẩm ướt, nhưng cũng có những điểm tốt, như việc chiếc xe có thể đậu ngay bên ngoài ban công nhà mình mà không bị ai phê phán.