Pháp Sư Kiêm Vú Em, Dùng Bảy Thanh Kiếm Thì Đã Sao?

Chương 23

Mãi đến khi Bùi Cảnh Ngọc thu hồi linh thú, lại lười nhác ngáp một cái, trưởng lão Linh Vũ Các phụ trách trận đấu mới bừng tỉnh.

Ông ta vội tiến lên, thu hồi lớp ánh sáng bảo vệ, rồi lớn tiếng tuyên bố: "Trận đấu kết thúc, Tuyết Dương Phong, Bùi Cảnh Ngọc chiến thắng!"

"Sai rồi, trưởng lão."

Đang định bước xuống đài, Bùi Cảnh Ngọc đột ngột dừng lại, giọng điệu vẫn lười nhác.

Trưởng lão sững người: "Sai chỗ nào?"

Bùi Cảnh Ngọc nghiêm túc sửa lại: "Không phải Tuyết Dương Phong, là Vô Địch Phong. Vô Địch Phong ta, chính là vô địch!"

Trưởng lão: "..."

Được rồi, ngươi vô địch, ngươi kiêu ngạo, ngươi tự tin đến mức ngông cuồng.

Nhìn theo bóng Bùi Cảnh Ngọc rời khỏi đài, trưởng lão vội vàng tiến lên, đặt tay kiểm tra Thời Tuần Dương đang bất tỉnh.

Ánh sáng trắng đặc trưng của linh lực chữa trị từ một linh sư hệ Quang bừng lên rực rỡ.

Cũng vào lúc này, đám đông dưới đài cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh táo lại.

"Thập Đại Thiên Kiêu – Thời Tuần Dương... lại thua rồi sao..."

"Không, chắc chắn ta đang mơ! Chưa đến một khắc thời gian, sao có thể thua được?"

"Khoan đã, Thời Tuần Dương thua rồi, hắn ta thật sự thua rồi! Vậy số linh thạch chúng ta vừa đặt cược... trời ơi!"

"Linh thạch? Hỏng rồi, ta vừa đặt hết gia sản lên kèo hắn ta thắng!"

"Xong thật rồi, lần này đúng là tiêu đời. Phải nhận bao nhiêu nhiệm vụ mới bù lại được số lỗ hôm nay đây?"

"Không thể nào! Thời Tuần Dương là Thập Đại Thiên Kiêu cơ mà, sao hắn ta có thể thua được? Làm sao có thể thua được chứ?"

"..."

Mặc kệ đám đông dưới đài than khóc.

Ninh Nhuyễn nhanh chóng chạy đến bên cạnh Bùi Cảnh Ngọc, đôi mắt trong veo của nàng như phát sáng, tràn đầy phấn khích, mở miệng hỏi: "Ừm... tứ sư huynh, huynh cũng bị thương rồi đúng không? Đúng lúc ta là linh sư hệ Quang, để ta chữa thương cho huynh nhé?"

"Tiểu sư muội, ta thích dùng đan dược. Không bằng muội cho ta linh thạch, ta tự mua đan dược. Hoặc nếu muội có đan dược thì cho ta cũng được."

"Tứ sư huynh, huynh định lừa linh thạch của ta đúng không?"

"... Tiểu sư muội, muội hiểu lầm rồi, ta tuyệt đối không phải loại người như vậy."

"... Vậy để ta chữa thương cho huynh."

Bùi Cảnh Ngọc: "..."

Không lẽ tiểu sư muội của hắn bị bệnh nặng?

Ai lại đi nài nỉ người khác cho chữa thương như vậy?

Hắn không bị thương.

Dù có bị thương, ánh mắt phấn khích của tiểu sư muội nhìn hắn cũng khiến hắn thấy không bình thường chút nào!

"Ninh Nhuyễn! Đứng lại!"

Giọng nói đầy oán hận của một thiếu nữ vang lên từ phía sau.

Ninh Nhuyễn chợt nhớ ra, muội muội cùng phụ khác mẫu của nàng, Lê Úc, cũng đang đứng dưới đài khiêu chiến.

"Ninh Nhuyễn, ta sẽ không tha cho ngươi! Ta nhất định sẽ tự tay gϊếŧ ngươi!"

Ninh Nhuyễn không dừng bước, nhưng Lê Úc đã cùng hai vị sư huynh lao lên chặn đường nàng.

"Ồ, tùy ngươi." Ninh Nhuyễn gật đầu.

Cặp đôi gian phu da^ʍ phụ kia đã gϊếŧ mẫu thân của nàng, nên nàng đã khiến họ một chết, một phế.

Lê Úc thì vô tội, nên nàng không gϊếŧ.

Nhưng cái chết của mẫu thân nàng có liên quan đến Lê Úc, vì vậy nàng cũng không quá khách khí.

Nếu Lê Úc muốn báo thù cho mẫu thân, điều đó hoàn toàn hợp lý.

Nhưng nếu ai muốn gϊếŧ nàng, nàng phản sát lại thì cũng chẳng có gì sai.

Chỉ có điều, trong Xích Thiên Tông, các đệ tử được phép tỷ thí nhưng không được làm tổn hại tính mạng.

"Ninh Nhuyễn, ngươi thật sự nghĩ rằng bái vào Tuyết Dương Phong là ta không làm gì được ngươi sao?"

Đôi mắt Lê Úc đỏ ngầu, vừa hận vừa tức giận.

Nàng ta cực kỳ ghét vẻ mặt bình thản của Ninh Nhuyễn, dường như mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của nàng.

Dù thiên phú có cao đến đâu, Ninh Nhuyễn vẫn chỉ là một linh sư hệ Quang không có lực công kích, dựa vào đâu mà tỏ ra đắc ý như vậy?

Ninh Nhuyễn còn chưa kịp mở lời.

Bùi Cảnh Ngọc đã nhíu mày, trên gương mặt thanh tú và thiện lương của hắn lộ rõ vẻ khó chịu: "Đính chính một chút, là Vô Địch Phong!"