Giữa không trung, Thời Tuần Dương đứng ôm kiếm, ánh mắt lạnh lẽo quét xuống Lạc Việt đang mỉm cười bên dưới, sát ý không hề che giấu: “Ngươi cười cái gì? Ngươi không định nói người đó là tiểu sư muội hệ Quang của ngươi chứ?”
Lạc Việt từ tốn ngẩng lên, nụ cười vẫn giữ nguyên:
“Sao lại không thể?”
Vốn chỉ là một câu mỉa mai, nhưng nghe xong, Thời Tuần Dương bất giác đứng hình trong chốc lát: “Ngươi nói gì? Đứa con hoang đó? Một linh sư hệ Quang, mà có thể vượt tầng 500 trong thời gian ngắn như vậy?”
“Sao lại không?” Lạc Việt khẽ nhếch môi, giọng điệu bình thản: “Đệ tử Vô Địch Phong của ta, ai cũng trên 900 tầng.”
Thời Tuần Dương: “…”
Cao trưởng lão: “…”
Như để minh chứng cho câu nói đầy ngạo mạn của Lạc Việt.
Ngọc bài giám sát trong tay Cao trưởng lão lại phát sáng mạnh hơn.
Tầng 600!
Tầng 700!
Tầng 800!
Cả quảng trường im phăng phắc.
Chỉ còn lại ánh sáng từ ngọc bài giám sát trong tay Cao trưởng lão ngày càng chói lòa.
Ánh sáng ấy suýt làm mù mắt tất cả mọi người.
Cho đến khi ánh sáng đại diện cho tầng thứ 800 xuất hiện, Cao trưởng lão đột ngột cất ngọc bài vào không gian trữ vật.
Sắc mặt ông đầy chấn động và kích động, vội lấy ra một con hạc giấy truyền tin: “Mau báo với Tông chủ… Có người đã vượt qua tầng thứ 800 của Thiên Tầng Thang!”
Hạc giấy hóa thành luồng sáng, bay vυ't đi.
Chỉ còn lại vô số ánh mắt vẫn tràn đầy kích động bên dưới.
“Xem ra ta không cần đợi thêm nữa.”
Lạc Việt chỉnh lại tay áo trắng, ung dung bước lên pháp khí phi hành Xích Vũ Diên đã dùng khi đến.
Mọi sự chú ý đều dồn về bệ dẫn.
Chỉ có Thời Tuần Dương, mặt mày u ám, ánh mắt khó chịu lườm Lạc Việt.
Hắn ta siết chặt thanh kiếm trong tay, khí thế sắc bén ép xuống: “Ngươi tin tưởng con hoang đó như vậy sao? Nàng ta mới vào không lâu, có thể vượt qua tầng 800 trong thời gian ngắn như thế sao?”
“Từ trước đến nay, những người vượt qua tầng 800 của Xích Thiên Tông đều là những kiếm tu mạnh mẽ, triệu hoán sư, hoặc linh sư biến dị có sức chiến đấu kinh người. Hệ Quang… Ha, ngươi đúng là quá đề cao nàng ta.”
Lạc Việt khẽ mỉm cười: “Ngươi không làm được, không có nghĩa là tiểu sư muội của ta cũng không làm được.”
Dừng một chút, dường như nghĩ ra điều gì, ánh mắt ôn hòa của hắn bỗng mang theo vẻ chân thành: “Tầng 800 trở lên sẽ được trực tiếp truyền tống đến Thiên Xu Phong. Nếu ngươi muốn đợi muội ấy ở đây, chỉ e là phí công.”
Sắc mặt Thời Tuần Dương đen kịt. Hắn ta chết cũng không tin đứa con hoang đó có thể vượt qua tầng 800.
Vừa định phản bác, Lạc Việt đã điều khiển Xích Vũ Diên rời đi.
Lời thách đấu của hắn ta chưa kịp thốt ra, bóng dáng đối phương đã biến mất.
“Lạc Việt!”
“Chỉ là đứa con hoang, tuyệt đối không thể vượt qua tầng 800!”
*
Bên trong Thiên Tầng Thang.
Ninh Nhuyễn, người không được ai đánh giá cao, đang đứng trong không gian hư vô đầy tia sét đan xen.
Lần đầu tiên, nét mặt bình tĩnh của nàng xuất hiện sự ngạc nhiên pha lẫn khó tin.
“Chẳng phải nói Thiên Tầng Thang chỉ có 999 tầng sao?”
“Leo thang thôi mà, tại sao lại phải chịu sét đánh?”
Nếu biết trước tầng 1000 là thứ này, nàng có điên mới leo lên đây.
Ầm!
Tiếng sét như muốn xé toạc cả không gian, mạnh mẽ giáng xuống.
Ninh Nhuyễn còn chưa kịp thốt ra tiếng “quái đản,” cả người đã bị tia sét đánh trúng.
Cả nàng lẫn hộp kiếm màu đen trên lưng đều không tránh được.
Chủ phong Xích Thiên Tông – Thiên Xu Phong – đại điện Trường Vân.
Tông chủ cầm hạc giấy truyền tin, ánh mắt quét qua đám phong chủ và trưởng lão đang tranh giành quyết liệt đệ tử vừa vượt tầng 800.
Ngoại trừ những người đang bế quan và Liễu Vận sớm đã "cao chạy xa bay," gần như tất cả đều có mặt.
Nhưng ngay lúc này, dường như cảm nhận được điều gì, Tông chủ đột ngột đứng dậy.
Trên gương mặt luôn điềm tĩnh của ông ấy, lần đầu hiện lên vẻ kinh ngạc:
“Tầng 1000…”
Lời còn chưa dứt.
Ông ấy đã biến mất tại chỗ.