Kiều Dưỡng Bệnh Mỹ Nhân Phu Lang

Chương 23: Tiểu bá vương Diệp An Bách

Trong phòng chính, tiểu Phúc ngồi trên một cây cột gỗ nhỏ, ôm con chó đen nhỏ hôn nó không ngừng.

Một lúc sau, Đinh Thu cũng cầm gậy mù đi ra.

Tiểu Phúc lập tức đứng dậy từ trên ghế gỗ, đang định đưa con chó con cho Đinh Thu cưng nựng.

Nhưng nhóc quên mất chân mình vẫn còn quấn chặt, nghiêng người về phía trước ngã về phía trước.

May mắn thay, Giang Trúc ở ngay bên cạnh nhóc, hắn nhanh chóng nắm lấy cổ áo sau lưng nhóc và nâng lên, ngăn nhóc ngã và làm vết thương nặng hơn.

“Hai đứa ngồi chơi đi.” Lại một ghế gỗ nhỏ được đưa tới cho Đinh Thu, Giang Trúc bảo hai đứa nhỏ ngồi cùng nhau nhìn chó con, đồng thời gõ cửa phòng phía đông.

Diệp An Niên ở bên trong một lúc lâu, lại không có động tĩnh gì, hắn sợ Diệp An Niên lại ngủ như lần trước.

"Đây xong rồi."

Trong phòng, Diệp An Niên đã mặc quần áo, nghe thấy tiếng gõ cửa thì trả lời.

Giang Trúc mang đến cho cậu một chiếc áσ ɭóŧ mới may, chất liệu mềm mại, vừa vặn, lần trước vào thị trấn hắn đã mua, mặc rất thoải mái. Nó có màu trắng như trăng, có đường viền sẫm màu có kiểu dáng đơn giản và thanh lịch.

Cậu mặc quần áo, tóc khô một nửa, mặc quần áo rộng thùng thình, rồi mở cửa

Giang Trúc đứng ở cửa nhìn cậu tóc ướt, liền ngăn lại nói: "Đừng ra ngoài, nước để ta đổ”

Diệp An Niên cũng biết bệnh của mình vừa hết, không dễ ra gió, nên cũng không ép buộc bản thân.

Giang Trúc ra ngoài đổ nước, thu dọn quần áo bẩn mà cậu đã thay.

Một lúc sau, Giang Trúc bước vào phòng, lấy bộ quần áo bẩn trên tay cậu và mang theo chiếc chăn bông ướt đẫm mồ hôi.

Diệp An Niên:......

Cậu biết Giang Trúc dù sao sẽ không cho cậu giặt quần áo, thân thể cậu rất yếu ớt, đi sông có thể phải nằm mấy ngày, được một mất mười

Nhưng trước đây ở Diệp gia, ngày nào cậu cũng ho dữ dội, không những ra sông tắm gió lạnh mùa đông, cả người đều bị đốt cháy

Khi đó Diệp Thành Hà vừa ném một gói đường nâu cùng một miếng gừng cho tiểu Phúc, kêu nó đun đường nâu và nước gừng cho cậu.

Cậu chỉ cần từng ngày từng ngày vượt qua, và sức sống thực sự rất ngoan cường.

Đang lúc cậu đang suy nghĩ, Giang Trúc từ bên ngoài đi vào, ôm tiểu Phúc trong tay, tiểu Phúc vẫn đang ôm con chó đen nhỏ trong tay.

“ Cậu và tiểu Phúc có thể ở gian chính chơi.” Giang Trúc nói: “Mưa đã tạnh, nhưng mặt trời vẫn chưa mọc, bên ngoài trời lạnh, cậu có thể ra ngoài phơi nắng vào buổi trưa để khỏi bệnh. "

"Còn ngươi thì sao?" Diệp An Niên hỏi.

“ Đinh Thu cùng ta đang chuẩn bị dược liệu ở bên ngoài.” Giang Trúc nói: “Hôm nay chúng ta không có việc gì, ngày mai sẽ đi thị trấn.”

"Được." Diệp An Niên đồng ý.

Giang Trúc đặt tiểu Phúc xuống và đi ra ngoài, Diệp An Niên móc ra một miếng giẻ vô dụng từ giỏ dưới chân bàn.

Là sinh viên chuyên ngành nghệ thuật nên khả năng thực hành của cậu vẫn rất mạnh. Cậu cắt những mảnh vải vụn, khâu chúng lại và làm thành một cuộn vải đầy màu sắc.

"Ồ~"

Tiểu Phúc cầm quả cầu vải trong tay, đôi mắt sáng ngời, nhìn trái nhìn phải không thôi: “Ca ca thật lợi hại!”

Diệp An Niên sờ sờ đầu nhóc: “Cầm nó cùng cún con đi chơi đi.”

"Nhân tiện, đệ đã đặt tên cho con chó con chưa?"

"Đặt rồi ạ!" Tiểu Phúc trở nên phấn khích khi nhắc đến cái tên này, "Đinh ca nói nó tên là Đồng Xu”

Diệp An Niên đưa tay vuốt ve bộ lông mềm mại trên người cún con: "Nó tròn, giống như một đồng xu."

Tiểu Phúc cười khúc khích, giơ bàn tay nhỏ bé lên và ném quả bóng ra ngoài.

Đồng Xu dang rộng bốn chân nhỏ chạy ra ngoài, cắn quả cầu vải “gâu” một tiếng, rồi chạy lại chỗ tiểu Phúc đưa quả bóng cho nhóc.

"Anh ơi, Đồng Xu thông minh thật" Tiểu Phúc rất ngạc nhiên.

Diệp An Niên nhìn con chó đen nhỏ đang ngồi xổm trước mặt, vẫy đuôi chờ nhóc ném bóng: “Quả nhiên rất thông minh.”

Trong lúc hai người đang vui đùa thì cửa hàng rào bên ngoài bị gõ.

Tiểu Phúc rất cảnh giác, lập tức dừng lại, ôm Đồng Xu, dỏng tai nhìn chằm chằm vào sân.

Giang Trúc và Đinh Thu đang ở trong sân, nghe thấy tiếng động, họ đứng dậy đi mở cửa.

Qua cửa sổ đang mở, Diệp An Niên nhìn thấy Giang Trúc mở cửa, lại không thấy bên ngoài có người đứng, chỉ thấy hắn cúi đầu, giống như đang nói chuyện với ai đó.

Không lâu sau, Giang Trúc bước vào: "Là Thạch Đầu, cháu của nhà Triệu Lệ Chính, đến chơi với tiểu Phúc”

"Anh Thạch Đầu!" Đôi mắt của nó sáng lên.

Mấy ngày trước ca nói sẽ mang cho nhóc một con quay để chơi!

Nhóc ngẩng đầu nhìn Diệp An Niên: "Ca, đệ đi được không?"

"Ngươi như vậy không cách nào đi ra ngoài?" Diệp An Niệm có chút bối rối liếc nhìn chân nhóc

"A......"

Ánh mắt của tiểu Phúc cũng rơi vào đôi chân được quấn chặt của nhóc, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.

Nhóc gần như quên mất rằng bây giờ không thể đi lại bằng đôi chân của mình.

“Đệ có thể ở cửa chơi.” Giang Trúc nói: “Mang ghế đến ngồi ở cửa.”

Diệp An Niên suy nghĩ một chút, gật đầu: "Cũng được."

"Được!" Tiểu Phúc lập tức vui vẻ trở lại.

Bên ngoài mặt trời càng ngày càng cao, Giang Trúc cũng không gò bó Diệp An Diên nữa, để cậu ra ngoài phơi nắng.

Diệp An Niên dời một chiếc ghế nhỏ đặt ở dưới sườn dốc ngoài cửa, Giang Trúc ôm tiểu Phúc ngồi lên.

Thạch Đầu ôm trong tay hai cái quay gỗ, chào hỏi Diệp An Niên cùng Giang Trúc: "Diệp ca, Giang đại phu."

Diệp An Niên gật đầu: "Các ngươi đi ra trước chơi đi, mệt mỏi thì vào nghỉ ngơi đi."

Thấy Đinh Thu không ra, tiểu Phúc hỏi Giang Trúc: "Đinh ca có thể cùng bọn đệ chơi được không?"

Giang Trúc cười lắc đầu: “Hôm nay Đinh ca của đệ có bài tập phải làm.”

Gần đây hắn đang dạy "Thần Nông dược liệu" cho Đinh Thu, Đinh Thu có tài năng tốt dù không nhìn thấy nhưng cũng có thể xác định chính xác các loại thảo mộc khác nhau chỉ bằng cách chạm và nếm.

Trong mấy năm qua, Đinh Thu đã có thể nhận biết gần trăm loại dược liệu.

"Ồ." Tiểu Phúc có chút thất vọng.

Nhưng trước khi nhóc có thể cảm thấy buồn quá lâu, một con quay gỗ được Thạch Đầu nhét vào tay nhóc.

Thạch Đầu vung cây roi nhỏ trong tay, nói với tiểu Phúc: “Không sao đâu, ta dạy ngươi, ngươi học chơi có thể dẫn Đinh Thu đi chơi cùng.”

Thạch Đầu năm nay sáu tuổi, nhỏ hơn Đinh Thu, nhưng có lẽ vì tính cạnh tranh của trẻ con ở độ tuổi này nên nhóc không thực sự muốn gọi Đinh Thu là anh.

Tiểu Phúc không để ý đến điều này. Nghe được lời của Thạch Đầu, nhóc lại vui vẻ trở lại.

Thấy hai đứa trẻ chơi đùa vui vẻ, Diệp An Niên theo Giang Trúc vào trong sân.

Mặt trời lúc này đã mọc, chiếu những tia nắng ấm áp lên người cậu

Diệp An Niên dời một cái ghế gỗ nhỏ, ngồi ở bên cạnh Giang Trúc, đi theo Giang Trúc và Đinh Thu nhặt và chế biến dược thảo.

Đồng Xu có lẽ do Thạch Đầu lạ mặt làm cho bất ngờ, trên tay lại cầm roi nên không đi theo tiểu Phúc mà theo sát Diệp An Niên.

Nhìn thấy Diệp An Diên ngồi xuống, nó tựa đầu nhỏ lên chân Diệp An Niên, nhún cái mũi nhỏ, nhắm mắt lại, nằm phơi nắng bắt đầu ngủ gật.

Ngoài sân nhỏ, dưới gốc cây hòe lớn.

Thạch Đầu giơ roi nhỏ quất vào con quay gỗ, khiến nó quay nhanh như một cây nấm nhỏ.

Tiếng roi rơi trên đầu rất rõ ràng, tiểu Phúc vỗ đôi tay nhỏ bé và reo hò.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thạch Đầu đỏ bừng khi nghe thấy điều này. Sau khi chơi một lúc, nhóc ấy đưa chiếc roi cho tiểu Phúc và bảo nó thử.

Tiểu Phúc ngồi trên ghế, học theo bộ dáng của Thạch Đầu hai lần, nhưng không có gì bật ra, con quay gỗ vẫn nằm im không động.

“Tư thế của ngươi không đúng, để ta dạy cho ngươi.” Thạch Đầu xắn tay áo đi tới, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của tiểu Phúc, khéo léo vung roi.

Nhưng đúng lúc này, con quay gỗ nằm trên mặt đất bị đá văng ra ngoài

Sau đó là một tiếng khinh thường cười nhạo: "Thật ngu xuẩn!"

Diệp An Bách không biết từ lúc nào xuất hiện, nó đứng ở nơi đó hai tay chống lên, chỉ vào tiểu Phúc mắng: "Ngươi cái này tiểu tạp chủng cũng xứng đáng chơi cái này hả?"

Tiểu Phúc sửng sốt trong giây lát. Tất cả những chuyện nhóc bị Diệp An Bách bắt nạt ở Diệp gia hiện lên trong đầu, sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi.

"Đồ hèn nhát!" Nhìn bộ dáng của hắn, Diệp An Bách càng cười lớn hơn.

Nó bước tới con quay gỗ mà nó đã đá đi và giẫm lên nó hai lần. Mặt trên được làm từ những mảnh gỗ rỗng và ngay lập tức bị nó bẻ làm đôi.

Nhưng cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, liền nhổ thêm hai ngụm nước nữa, sau đó dùng vẻ mặt kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn tiểu Phúc, uy hϊếp: “Đồ què, đồ ta chơi ngươi không được chạm vào! Nhớ chưa hả?"