Công việc của tay cò bạc đó là giới thiệu khách cho sòng bạc, cung cấp dịch vụ vay tiền và thu hồi nợ nặng lãi.
Ông đã khuyên học trò mình không nên dính líu đến, cứ ngỡ chuyện ấy đã xong.
Nào ngờ tay cò bạc kia lại tìm đến Thắng Cường. Rõ ràng là một cái bẫy nhưng Thắng Cường lại hận chính thầy của mình, mở nhà hàng đối diện Bảo Hoa Lầu và giành giật khách hàng của thầy.
Nhạc Bảo Hoa đứng ở cửa nghe họ nói: “Đây là ông chủ Kiều nể mặt thầy chúng ta.”
“Đúng vậy, ông chủ Kiều là người trọng tình cảm. Nhưng các anh nghĩ mà xem, bao nhiêu năm qua ông Trần bán cá hợp tác với Bảo Hoa Lầu, tại sao thầy gọi cá mà ông ấy lại đưa sang bên đối diện?”
“Vì sao thế? Không nhờ thầy thì ông ta có mua nổi nhà không?”
“Trẻ người non dạ! Anh Cường học được tay nghề của thầy, Thắng Hoa Lầu giờ mở ngay trước mặt chúng ta, lại còn hạ giá rẻ hơn.”
Học trò thứ ba cười nhạt. “Nhìn qua thì chỗ chúng ta vẫn đông khách, nhưng thầy đã hơn sáu mươi tuổi, còn anh Cường thì đang ở đỉnh cao. Thắng Hoa Lầu sẽ lấn át Bảo Hoa Lầu, chỉ là vấn đề thời gian. Hơn nữa, lần này thầy trở về từ Đại Lục, con trai ông ấy đã không còn. Năm xưa, vợ ông sinh đứa con này xong thì yếu đi, không sống được bao lâu, chỉ để lại cho ông một cậu con trai duy nhất. Giờ con trai cũng mất rồi, thầy còn hy vọng gì nữa?”
“Vẫn còn một cô cháu gái mà? Thầy nói cô ấy đang ở Tây Bắc, thầy đang lo thủ tục đi Tây Bắc để đón cô ấy.”
“Nhiều cô gái từ đại lục đến Hong Kong, dù là người Thượng Hải cũng còn lạc hậu lắm. Cô bé ở vùng núi Tây Bắc kia thì làm được gì?” Học trò thứ ba thở dài, “Đúng là góa phụ mất con, hết hy vọng rồi.”
Nhạc Bảo Hoa xuất hiện ở cửa, các học trò đang xào nấu nhìn nhau nháy mắt ra hiệu cho học trò thứ ba, nhưng anh ta không thấy.
Học trò thứ ba nói: “Tôi nói với mọi người, giờ đây tuy Bảo Hoa Lầu vẫn còn đông khách, nhưng nhanh thì một hai năm, chậm thì hai ba năm nữa, Bảo Hoa Lầu chắc chắn không thể trụ nổi.”
Nhạc Bảo Hoa ho khẽ, học trò thứ ba đang cầm chảo lỡ tay buông, khiến cái chảo rơi xuống bếp, phát ra tiếng vang lanh lảnh.
“Thầy…”