Cô ta không dám tiếp tục dây dưa, cười miễn cưỡng nói “Vậy được rồi, trời đã tối, em mau về nhà đi.”
Sơ Úy vì sao lại ra đây?
Sơ Úy vừa mới thu được 20 giá trị cảm xúc từ Sơ Lam.
Cô khó hiểu muốn ra ngoài xem thử, đã thấy Sơ Lam đang lôi kéo Văn Tinh trò chuyện.
Tuy rằng không biết hai người bọn họ nói cái gì, nhưng dựa theo giá trị oán hận của Sơ Lam, khẳng định Tinh Tinh không cho cô ta sắc mặt tốt.
Thật là đứa trẻ dễ dạy.
Sơ Úy tựa trên khung cửa, hai tay đan chéo, nhìn Sơ Lam đi đến “Em nói gì với đứa nhỏ thế?”
Sơ Lam trừng mắt liếc nhìn cô “Chị quan tâm làm gì?”
Sơ Úy cười rạng rỡ “Chị là chị em. Chị gái quản em gái, không phải là chuyện thường tình hay sao?”
Giá trị cảm xúc +30, mở rộng ba phần.
Sơ Lam nghiến răng nghiến lợi đi vào nhà, Sơ Úy cười đắc ý.
Hôm sau, Sơ Úy dậy sớm rửa mặt, sau đó mặc một chiếc áo khoác màu hồng nhạt, buộc tóc gọn gàng đi đến bến cảng phía Bắc.
Mùa vụ thu hoạch đã kết thúc, những người nông dân không cần thức dậy sớm. Thừa dịp xung quanh bờ sông không có ai, Sơ Úy liền đem hai mươi bao tải lương thực lấy ra.
Vừa làm xong xuôi, Sơ Úy đã nghe thấy tiếng sóng nước rầm rì. Cô ngẩng đầu, nhìn Giang Vệ Đông đứng trên thuyền xuyên qua làn sương sớm đi đến.
Hắn hét lớn “Cô thật sự đến sao?”
Nhìn thấy hàng chục bao tải xếp gọn gàng xung quanh Sơ Úy, trong lòng Giang Vệ Đông thầm kinh ngạc. Làm sao cô ấy có thể mang đến nhiều lương thực như vậy, cô vận chuyển như thế nào?
Sơ Úy vặn eo đứng bên bờ sông “Anh cho rằng tôi lừa anh sao? Nhanh lên, tranh thủ chợ phiên buổi sáng, đem lương thực lên thuyền, sau đó chúng ta đến công ty thực phẩm trên thị trấn.
“Được.”
Giang Vệ Đông là một người đàn ông cao lớn, thân mình khỏe mạnh. Hai mươi bao tải rất nhanh đã được hắn khuân lên thuyền. Hắn đang định quay đầu gọi Sơ Úy cùng lên thuyền, đã thấy cô lên từ bao giờ.
Chỉ có ở trước mặt anh Văn Viễn, cô mới là em gái mềm mại yếu đuối.
Còn đối với người ngoài, Sơ Úy chính là nữ hán tử.
Cô nằm trên mui thuyền, hai tay gối đầu, vui vẻ tận hưởng phong cảnh hai bên bờ sông.
Sông lớn sóng rộng,
Gió thổi thơm hương lúa hai bên bờ…
Trên đường đi, Giang Vệ Đông gặng hỏi Sơ Úy làm sao có thể vận chuyển hai mươi bao tải lương thực này đến. Sơ Úy liếc mắt nhìn hắn “Anh là một thương nhân lâu năm, cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi tôi nghĩ anh biết rõ. Nếu muốn hợp tác lâu dài, đừng hỏi những câu như thế. Về sau tôi sẽ tiếp tục tìm anh, chúng ta có thể hợp tác lâu dài.”
Giang Vệ Đông vui vẻ “Được.”
Bất kể cô dùng cách gì, chỉ cần hắn có thể kiếm tiền là được. Em gái này nhìn qua có vẻ mảnh mai đoan trang, chắc chắn không thể làm chuyện phạm pháp.
“Chúng ta đem chỗ lương thực này đưa đến đâu?”
“Công ty thực phẩm trên thị trấn.” Điều này còn phải hỏi sao.
Giang Vệ Đông trầm tư nói “Trong thị trấn có một thương buôn hạng hai, chuyên thu mua lương thực nhỏ lẻ, sau đó đem bán cho công ty lương thực. Chúng ta không cần qua tay bọn họ sao?”
Sơ Úy lắc ngón tay “Trực tiếp bán cho công ty thực phẩm.”
Cô không muốn để bên trung gian ăn chênh lệch.
Trên thị trấn, doanh trại trung đoàn 19, Hạ Văn Viễn đi đến văn phòng đoàn trưởng.
Đoàn trưởng Hứa kinh ngạc nhìn hắn “Cậu muốn nhận tiền lương một năm? Hạ tiểu tử, cậu có việc gấp sao?”
Hạ Văn Viễn gật đầu “Trong nhà có chút chuyện, mong đoàn trưởng có thể phê chuẩn đơn xin của tôi.”
Đoàn trưởng Hứa đánh giá hắn rất cao, ngay lập tức phê duyệt “Một năm tiền lương có đủ không? Nếu không đủ, tôi sẽ cho cậu vay thêm một ít.”
Hạ Văn Viễn cảm ơn hắn, nói đã đủ rồi.
Tiền lương của phó doanh trưởng một tháng của là 30 tệ, một năm 360 tệ.
Hắn chưa từng cầm một khoản tiền lớn như vậy.
Hứa Đại Quốc và Lý Bảo Kiến đi theo phía sau
Lý Bảo Kiến “Lão Đại, anh định lấy vợ à? Đây là tiền sính lễ sao?”
Bằng không bọn họ không thể nghĩ được lý do vì sao Lão Đại lại muốn lấy khoản trợ cấp lớn như vậy.