“5000 vạn.”
Lệ Đình Xuyên lập tức tăng lên gấp năm lần.
“…” Mặt Nguyên Y cứng đờ.
Chưa kịp để cô lên tiếng, đôi mắt sâu thẳm như vực thẳm của Lệ Đình Xuyên đã nhìn chằm chằm vào cô, tiếp tục nói: “6000 vạn.”
“...” Nguyên Y trợn tròn mắt.
“7000 vạn!”
Cổ họng cô khẽ chuyển động một cách vô thức.
Biểu cảm nhỏ này không thoát khỏi ánh mắt của Lệ Đình Xuyên. Sự khinh miệt trong ánh mắt anh càng đậm hơn.
“8000 vạn.”
Nguyên Y mím chặt môi.
Lệ Đình Xuyên vẫn điềm nhiên, nhả từng chữ: “1 tỷ.”
Rầm!
Chiếc xe lăn của Lệ Đình Xuyên đột nhiên bị đẩy mạnh, va thẳng vào bức tường phía sau.
Người anh không sao, chỉ khẽ chao đảo. Nhưng chiếc xe lăn thì đã để lại một vệt xước dài trên tường.
“Đồ điên!” Nguyên Y lạnh lùng buông hai chữ rồi quay lưng đóng sầm cửa lại.
Sắc mặt Lệ Đình Xuyên từ ngạc nhiên chuyển sang tái mét.
Bên trong cánh cửa, giọng của Nguyên Y vẫn vang lên: “Lệ Đình Xuyên, nếu anh thừa tiền thì đem đi làm từ thiện đi. Còn nữa, dắt mấy con chó của anh về! Nếu không, lần sau đừng trách tôi ngay cả người khuyết tật cũng không tha.”
Người! Khuyết! Tật!!
Ba từ chói tai này khiến sắc mặt Lệ Đình Xuyên cực kỳ khó coi.
Hai tay anh siết chặt tay vịn xe lăn, đến mức khớp ngón tay cũng trở nên trắng bệch.
Từ sau vụ tai nạn xe, kể từ lúc tỉnh lại, chưa từng có ai dám nói ba chữ đó trước mặt anh!
Lệ Đình Xuyên cũng chưa bao giờ cho rằng việc mình tạm thời không đi lại được sẽ ảnh hưởng đến công việc hay cuộc sống. Nhưng không thể phủ nhận rằng câu nói vừa rồi của Nguyên Y giống như một lưỡi dao sắc bén, đâm thẳng vào tim anh, giống như chế nhạo sự bình thản giả tạo của chính anh.
“Lệ gia!” Nghe thấy tiếng động, Nghiêm Trực vội lao vào. Khi nhìn thấy ánh mắt như bão tố của Lệ Đình Xuyên, sắc mặt cậu ta liền thay đổi.
Cánh cửa chống cháy cách âm rất tốt, Nghiêm Trực không nghe rõ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Nhưng cậu ta có thể chắc chắn rằng, người phụ nữ tên Nguyên Y kia đã chọc giận ông chủ của mình!
“Lệ gia, có cần tôi điều người…”
“Câm miệng.” Giọng nói của Lệ Đình Xuyên lạnh lẽo như băng.
Nghiêm Trực lập tức im bặt.
Ánh mắt âm u của Lệ Đình Xuyên lướt qua cánh cửa nhà của Nguyên Y, sau đó điều khiển xe lăn đi về phía thang máy: “Rút hết người theo dõi cô ta về.”
“Lệ gia?” Nghiêm Trực vô cùng ngạc nhiên.
Tuy vậy, cậu ta không dám phản bác lời ông chủ, nhất là trong tình trạng hiện tại của Lệ Đình Xuyên.
“Vâng.” Nghiêm Trực thu lại vẻ kinh ngạc, lựa chọn tuân lệnh.
Bên trong cánh cửa, sắc mặt Nguyên Y vẫn rất khó coi. Mặc dù những chuyện trước đây đều là tội lỗi của nguyên chủ gây ra, nhưng giờ đây Lệ Đình Xuyên lại đối xử với cô như vậy, cô vẫn cảm thấy vô cùng phẫn nộ.
Kể từ khi xuyên vào cuốn tiểu thuyết này, cô đã nhẫn nhịn rất nhiều!
Cô chỉ muốn sống yên ổn bên Tiểu Thụ, tránh nam nữ chính càng xa càng tốt.
Thế mà Lệ Đình Xuyên đã làm gì? Theo dõi, giám sát, vu khống vô căn cứ, lại còn muốn dùng tiền để mua chuộc cô!
Cô không tự kiếm tiền được sao?!
“Đồ đàn ông tự cao tự đại!” Nguyên Y không nhịn được, buột miệng chửi.
“Mẹ ơi?” Tiểu Thụ vừa tắm xong, tò mò nhìn mẹ mình đang đứng trước cửa.
Nguyên Y ngẩng đầu, nhìn bé con thơm tho mũm mĩm, lập tức đổi sắc mặt: “Tiểu Thụ, mau lại đây để mẹ ôm một cái nào!”
Bé con lon ton chạy đến trước mặt cô, chớp chớp đôi mắt to tròn: “Mẹ, ôm~!”
“Tiểu Thụ yêu dấu, sao con lại đáng yêu thế này?” Trái tim Nguyên Y tan chảy, ngồi xổm xuống, hai tay không ngừng xoa nắn khuôn mặt thơm tho của con trai.
...
Trên xe, đôi lông mày của Lệ Đình Xuyên vẫn nhíu chặt lại.
Nghiêm Trực ngồi ở ghế trước không dám thở mạnh.
Khi xe đi vào đường chính, Nghiêm Trực mới mạnh dạn hỏi: “Lệ gia, về công ty ạ?”
“Về nhà chính.” Lệ Đình Xuyên lạnh lùng nói.
Nhà chính?!
Trong lòng Nghiêm Trực vô cùng ngạc nhiên.
Phải biết rằng từ sau khi tỉnh lại, nếu ông cụ không gọi đến thì Lệ gia tuyệt đối không quay về nhà cũ. Vậy mà hôm nay anh lại chủ động đòi về?
Nghiêm Trực liếc nhìn qua gương chiếu hậu, lén quan sát biểu cảm của Lệ Đình Xuyên. Nhưng chỉ thấy ánh mắt anh thâm trầm, lạnh lùng, chẳng thể đoán được anh đang nghĩ gì.
Nhà chính của nhà họ Lệ thực sự là một căn nhà cổ.
Từ đời đầu tiên của nhà họ Lệ để lại, căn nhà đã tồn tại gần cả nghìn năm. Trong suốt thiên niên kỷ, trải qua không biết bao nhiêu lần mở rộng, tu sửa, cuối cùng trở thành một tòa đại viện rộng lớn như ngày nay.
Ở Bắc Kinh, nơi đất chật người đông, giữa khu vực hai vành đai 2 và 3, nhà họ Lệ sở hữu hơn 4.000 mét vuông đất. Một sân chính, sáu sân phụ, tổng cộng hơn 300 gian phòng, hoa viên núi giả nhiều không đếm xuể.
Chỉ riêng căn nhà này đã đủ để chứng minh vị thế của nhà họ Lệ tại Bắc Kinh.
Tuy nhiên hiện tại, cả gia tộc chỉ sử dụng dãy nhà chính, các dãy nhà khác bình thường đều đóng cửa.
Khi xe của Lệ Đình Xuyên vừa đến cổng nhà chính, quản gia Lê đã sớm nhận được tin, đứng chờ từ lâu.
“Thiếu gia.” Chú Lê tiếp nhận xe lăn của Lệ Đình Xuyên, tự tay đẩy anh vào trong.
Chỉ có người trong nhà chính mới gọi anh là “Thiếu gia”.
“Ông nội tôi đâu?” Đối diện với chú Lê, sắc mặt Lệ Đình Xuyên ôn hòa hơn rất nhiều.
“Lão gia đang nghỉ trưa, nửa tiếng nữa sẽ dậy.” Chú Lê là người hiểu rõ thói quen của từng thành viên trong nhà họ Lệ.
“Tiểu thư nhỏ thì chưa ngủ, thiếu gia có muốn đi thăm không?” Chú Lê bỗng hỏi.
Ánh mắt Lệ Đình Xuyên hơi động. Khi chú Lê tưởng rằng anh sẽ từ chối lần nữa thì anh lại bất ngờ trả lời: “Đi xem thử.”
“Vâng, thiếu gia.” Chú Lê mỉm cười hài lòng.
Trong tiểu viện của sân chính, Lệ Đình Xuyên nhìn thấy cô con gái nhỏ đang chơi đùa trong nhà kính qua lớp cửa kính.
Ai mà không bất ngờ khi tỉnh dậy bỗng phát hiện mình có một cô con gái chứ?
Dù giờ đây Lệ Đình Xuyên đã chấp nhận sự thật, nhưng anh vẫn không biết làm sao để đối xử với cô bé.
Cô bé được trang điểm như búp bê, chơi đùa vui vẻ. Cô gái trẻ đang kiên nhẫn chơi cùng cô bé có ngũ quan thanh tú, giữa lông mày toát lên vẻ hiền lành và dịu dàng.
Lệ Đình Xuyên chưa từng gặp cô ấy.
Thấy ánh mắt lạ lẫm của anh, chú Lê giải thích: “Cô gái đó tên là Bạch Lê, là hộ lý của lão gia, đã đến đây hơn ba tháng, làm việc chăm chỉ nên được lão gia yêu mến. Tiểu thư nhỏ cũng rất quý cô ấy nên lão gia để cô ấy chơi với tiểu thư nhỏ.”
Lệ Đình Xuyên thản nhiên thu lại ánh mắt. Anh chẳng quan tâm một hộ lý nhỏ bé. Nhưng nếu Nguyên Y có mặt ở đây, nghe thấy lời giới thiệu của chú Lê, chắc chắn cô sẽ nhận ra người này chính là nữ chính trong cuốn tiểu thuyết mẹ kế mà cô đã xuyên vào!
Dưới sự sắp đặt của lão gia nhà họ Lệ, Bạch Lê kết hôn với Lệ Đình Xuyên, từ đó từng bước lội ngược dòng, trở thành một người phụ nữ vừa lương thiện, vừa tài giỏi, cuối cùng giành lấy tất cả!
“Chắc ông nội cũng sắp dậy rồi, qua thăm ông thôi.” Lệ Đình Xuyên xoay bánh xe lăn, vẻ mặt không biểu lộ cảm xúc.
Chú Lê hơi há miệng, cuối cùng chỉ khẽ thở dài. Ông ấy liếc nhìn cô bé trong nhà kính vẫn không biết ba ruột mình vừa tới, lặng lẽ đẩy xe lăn của Lệ Đình Xuyên rời đi.
Về phía Bạch Lê, cô gái như có linh cảm, đột ngột quay đầu nhìn ra ngoài. Nhưng đáng tiếc, ngay cả bóng lưng của Lệ Đình Xuyên cũng chẳng còn thấy.
“Chị Lê, chị nhìn gì vậy?” Cô bé được lão gia đặt tên là Lệ Nhất Văn, có dung mạo như búp bê sứ, cô bé chớp chớp đôi mắt tò mò hỏi. So với Tiểu Thụ, Lệ Nhất Văn giống như phiên bản được nuôi dưỡng tỉ mỉ hơn, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ biết từ nhỏ đã được cưng chiều như một viên ngọc quý.
“Không có gì.” Bạch Lê mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu cô bé.
Dù không hiểu tại sao, nhưng vừa rồi trái tim cô ấy bỗng đập loạn một nhịp, mang theo cảm giác bất an kỳ lạ.