Trộm Lão Đại nhìn hai tên tiểu đệ ăn uống thả ga, lửa giận trong lòng càng ngày càng lớn, đây chính là tiền của gã! Là do gã mạo hiểm cả tính mạng để trộm về! Hai tên tiểu đệ này đã làm gì mà được dính chút ánh sáng này của gã chứ? Ngay cả ăn cơm cũng không thèm đợi gã động đũa trước!
Bọn họ có biết, vì để lấy được cái túi này, gã đã suýt chút nữa mất mạng không!
Tiên nhân kia dùng tay chém ra một đạo ánh sáng sắc như dao bay qua đỉnh đầu gã, chém vào một cái cây khiến nó ngã xuống, cũng may là gã nhanh tay lẹ mắt khó khăn mà tránh được, nhưng sau đó gã vẫn sợ hãi tới mức ngồi yên bất động ba phút, cho tới bây giờ gã vẫn còn cảm thấy có chút mềm chân, cái cây kia cũng phải có ba người mới ôm hết được đó!
Đây chính là tiền mà gã đã đánh cược cả tính mạng để đổi về, để nửa đời còn lại bản thân có thể sống trong vinh hoa phú quý, nếu như chia cho hai tên tiểu đệ thì chất lượng ngày lành sau này của gã sẽ giảm đi rất nhiều.
Hai tên này không đóng góp được gì, gã cũng không phải là phụ mẫu của bọn họ, là một người huynh trưởng, gã đã chiếu cố bọn họ nhiều năm như vậy rồi, chẳng lẽ còn chưa đủ tốt sao? Trước khi phụ mẫu qua đời đã dặn dò gã phải chiếu cố hai người đệ đệ của mình thật tốt, trước khi đi gã đã mời bọn họ chầu cơm này rồi, chẳng lẽ còn chưa đủ tốt sao? Cũng có thể coi như là gã đã hết lòng rồi.
Không công bằng…… Thật sự thực không công bằng, vì sao gã lại nhất định phải chiếu cố bọn họ cơ chứ?
Chờ sau khi bọn họ uống say, dùng một ngọn lửa để hóa tất cả những gánh nặng của mình thành tro tàn, rồi gã sẽ có thể bắt đầu một cuộc sống mới.
Trộm Lão Đại rót thêm rượu cho hai tiểu đệ: “Nào, huynh đệ tốt, uống đi."
Như vậy không có gì là sai cả…… Gã cũng chỉ là muốn được sống tốt mà thôi……
Hãy coi chuyện này chỉ là chuyện ngoài ý muốn, ta sẽ an táng cho các ngươi thật tốt.
Nhưng…… Sống cùng bọn họ cũng không có gì là không tốt, gã có thật sự nên làm như vậy không?
Trộm Lão Đại nhìn chén rượu trong tay.
Rượu bên trong không có độc, chỉ là tửu lượng hai tiểu đệ của gã thật sự rất kém, tuy rằng tiểu lượng của chính bản thân gã cũng không quá tốt, nhưng vẫn có thể lấy uy nghiêm của một người huynh trưởng ra để bắt bọn họ uống nhiều hơn một chút.
“Được!”
“Cảm ơn đại ca!”
Bọn họ không có chú ý tới vẻ mặt khác thường của đại ca, hai mắt đều bị rượu ngon với đồ ăn thơm lừng hấp dẫn, mơ mơ màng màng mà uống hết chén này đến chén khác.
“Rượu ngon rượu ngon!”
“Thật quá là sung sướиɠ rồi! Uống quá ngon! Ha ha ha ha”
Hai người càng say càng hưng phấn, quơ chân múa tay, mà vẻ mặt tươi cười của Trộm Lão Đại cũng ngày càng u ám, gã cầm chén rượu lên, nhấp từng ngụm nhỏ y như đang thưởng trà, từng ngụm rượu xuôi xuống cổ họng, khiến cho gã càng thêm kiên định.
Cuối cùng, gã vẫn hạ quyết tâm.
[Ting, kiểm tra đo lường phát hiện ra giá trị sa đọa của Trộm Lão Đại đã tăng lên, hiện tại là 201 điểm.]
Hai tên tiểu đệ uống say, gục xuống bàn.
Trộm Lão Đại uống cạn chén rượu trong tay, ánh mắt thâm trầm.
“Ê! Bình tĩnh lại chút đi!” Dịch Chi Cơ nhảy nhót mấy lần, nhưng lúc này cô vẫn chưa sử dụng chức năng phiên dịch, ở trong tai người khác, chính là một chuỗi tiếng gà kêu “Cục tác cục tác cục tác”.
Lúc này, bất chấp mọi chuyện có thể xảy ra, Dịch Chi Cơ nhẫn tâm giơ đôi cánh đang bị trói của mình về phía ngọn, “Bụp” một tiếng, sợi dây rơm bén lửa, tia lửa yếu ớt bắn ra, lông trên cánh của cô cũng bị bốc cháy.
“Mẹ kiếp!" Sau khi cởi sợi dây rơm ra, Dịch Chi Cơ lăn lộn trên mặt đất, đúng lúc trên mặt đất có một vũng nước nhỏ, ngọn lửa trên người cô nhanh chóng bị dập tắt, nhưng cánh của cô vẫn bị đốt cháy một chút, lông vũ trên đầu cũng bị cháy rụng.
Hu hu, từ một con gà có bộ lông xinh đẹp, cô đã biến thành một con gà trọc rồi, một con gà có quả đầu địa trung hải.
[Không cần phải bi quan như vậy đâu.] Hệ thống như tìm thấy lượng tâm, an ủi Dịch Chi Cơ.
[Hãy nghĩ về chỗ tốt, lông bị cháy rụng rồi, thì khi người khác xử lý thịt gà cũng sẽ bớt việc hơn một chút, hơn nữa, tuy rằng 233 không có khứu giác, nhưng nói không chừng hiện tại đã có mùi thịt gà nướng rồi đó!]
…… Nó còn không xứng để nhắc đến hai chữ lương tâm!