Đồ Đệ Hư Hỏng Muốn Bất Kính Với Ta

Chương 65: Gặp gỡ tình cờ

“Tác Oanh Đảo đã xảy ra chuyện gì sao?”

Sắc mặt Lãm Nguyệt thoáng trầm trọng, liên quan đến nam chính, nàng phải nghiêm túc đối mặt.

Lục Khuyết Nhiên gật đầu, lông mày hơi nhíu lại, cân nhắc nói: “Khoảng nửa năm trước, một tán tu ở Sơn Mộng Châu khi đi ngang qua Tác Oanh Đảo đã phát hiện sương mù đen vốn luôn tĩnh lặng không biết từ khi nào bỗng nhiên bạo động.”

“Bạo động?” Lãm Nguyệt có chút kinh ngạc.

“Đúng vậy, sương mù đen bao quanh đảo đột nhiên bốc lên tận trời. Chỉ cần tiến lại gần đã có thể cảm nhận được luồng khí cực kỳ âm hàn và tà ác.”

“Nhưng, do sương mù bạo động, lượng sương mù quanh đảo thưa thớt đi. Vị tán tu đó là tu sĩ Nguyên Anh, mạo hiểm đến gần Tác Oanh Đảo, không ngờ lại lấy được một vật và còn toàn thân trở ra.”

“Lấy được vật gì?” Lãm Nguyệt bị lời của Lục Khuyết Nhiên khơi lên hứng thú, tò mò không chịu nổi.

“Mảnh vụn... pháp bảo.” Lục Khuyết Nhiên chậm rãi đáp.

“Một mảnh vụn pháp bảo?” Lãm Nguyệt không khỏi ngớ người.

Pháp bảo đã đành, nhưng là một mảnh vụn, tan nát thế thì còn dùng được không?

Trên mặt Lãm Nguyệt không giấu được vẻ thất vọng. Nàng còn tưởng đã phát hiện ra thứ gì ghê gớm, không ngờ tình tiết lại “cao trào” rồi xuống dốc như thế, khiến nàng bực bội uống một ngụm rượu.

Lục Khuyết Nhiên thong dong thưởng thức biểu cảm sống động của Lãm Nguyệt, sau đó mới nhẹ ho một tiếng.

“Khụ khụ, không úp mở nữa. Mặc dù là mảnh vụn, nhưng không phải mảnh vụn tầm thường. Chân Vân đạo hữu đã tận mắt nhìn thấy, đó là mảnh của pháp bảo Động Hư kỳ.”

“Pháp bảo Động Hư kỳ?” Đôi mắt đẹp của Lãm Nguyệt khẽ mở to.

Trên con đường tu tiên, sau Kết Anh là Hóa Thần, sau Hóa Thần là Động Hư, tiếp theo nữa là Đại Thừa.

Hóa Thần tiến lên Động Hư là một bước ngoặt lớn của tu sĩ, bởi vậy hiện nay tu sĩ kỳ Động Hư trên Cửu Châu rất ít.

Do đó, bất kỳ tu sĩ Hóa Thần nào nếu có được pháp bảo kỳ Động Hư thì có thể ngang dọc Cửu Châu mà không ai dám cản đường.

Điều càng khiến người ta động tâm là, nếu trên Tác Oanh Đảo có pháp bảo kỳ Động Hư, vậy có khả năng cũng tồn tại pháp bảo kỳ Đại Thừa, thậm chí cao hơn nữa.

Lúc này, Lãm Nguyệt cuối cùng cũng có hứng thú: “Ý của Lục đạo hữu khi nhắc đến chuyện này là gì?”

“Ta đã cùng các đạo hữu bàn bạc, quyết định sau đại hội Quần Hùng sẽ đến Tác Oanh Đảo thám hiểm. Không biết tiên tử có hứng thú không?” Lục Khuyết Nhiên đầy mong đợi gửi lời mời.

Mặc dù đã dự đoán được Lục Khuyết Nhiên sẽ nói vậy, Lãm Nguyệt vẫn không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

Trong nguyên tác, Tác Oanh Đảo được miêu tả là nơi cực kỳ đáng sợ và u ám, không hề nhắc tới chuyện pháp bảo.

Hơn nữa, có lẽ do nguyên tác chủ yếu xoay quanh nam chính, nên cũng không có đoạn nào kể về việc tu sĩ Hóa Thần kỳ cùng nhau thám hiểm Tác Oanh Đảo.

Vì thế, với một người xuyên sách như Lãm Nguyệt, nếu quyết định đi, chuyến này hoàn toàn là một vùng đất chưa được khám phá.

Đi hay không đi?

Lãm Nguyệt chần chừ một lúc, rồi hạ quyết tâm, dứt khoát nói: “Ta đi.”

Đã xuyên vào thế giới tu tiên, sao có thể lãng phí cơ hội tốt như vậy.

Nuôi dưỡng nam chính là một chuyện, nhưng con đường trường sinh, nàng cũng phải bước đi!

Ai nói Lãm Nguyệt nàng không thể tu lên Đại Thừa, thậm chí cao hơn?

Mà nếu muốn tiến bộ, mạo hiểm và thử thách chính là con đường nhanh nhất.

Lục Khuyết Nhiên vốn không chắc Lãm Nguyệt sẽ đồng ý, dù sao lời đồn về Tác Oanh Đảo ai cũng biết, chuyến đi này rất có khả năng là một đi không trở về.

Nhưng Lãm Nguyệt đã đồng ý, hơn nữa đồng ý một cách rất dứt khoát.

Trong đôi mắt ôn hòa của Lục Khuyết Nhiên thoáng qua một tia sáng, hắn nhìn nữ tử trước mắt, người thanh khiết như ánh trăng mùa thu, trong lòng thầm hạ quyết tâm.

Chỉ cần nàng đi, dù có phải liều cả mạng này, hắn cũng sẽ bảo vệ nàng chu toàn...



Trên hồ ánh sáng lung linh gợn sóng, bờ bên đông đúc người qua lại.

“Tiêu… Tiêu sư đệ, thật xin lỗi.” Trì Tư Miểu gãi đầu, mặt đầy vẻ lúng túng.

Bốn người khác cũng đỏ bừng mặt, cúi đầu áy náy.

Ánh mắt Tiêu Cảnh Diệu lướt qua xung quanh, không mấy để tâm, phất tay nói.

“Không, không thể cứ thế bỏ qua. Tiêu sư đệ, bữa này tính chúng ta nợ ngươi.” Trì Tư Miểu hổ thẹn nói.

Bọn họ thật sự không ngờ giá cả ở Thượng Vân thành lại đắt đỏ đến vậy.

Để cảm tạ Tiêu sư đệ, năm huynh muội họ quyết định mời hắn một bữa tại Thủy Nguyệt Lâu bên Liên Thủy Đê.

Gọi đầy một bàn thức ăn, mỹ vị trước mắt, khách chủ đều vui vẻ, nhưng đến lúc thanh toán thì lại lúng túng.

Chỉ một bàn đồ ăn đó thôi mà phải trả một trăm khối trung phẩm linh thạch!

Phải biết rằng mỗi tháng họ chỉ được phát hai khối trung phẩm linh thạch, lại còn phải dùng cho đan dược, phù, trận bàn, số còn lại đều là tích góp chắt chiu.

Họ tưởng rằng bữa này cao lắm chỉ tốn mười khối trung phẩm linh thạch, mà số đó đã là toàn bộ tài sản của họ!

Kết quả, lại cần đến một trăm khối trung phẩm linh thạch!

Cả năm người lập tức đờ ra tại chỗ.

Xong rồi, ngày mai… Không, không cần đến ngày mai… Ngay tối nay, cả Cửu Châu đều sẽ biết đệ tử Thiên Hoa Tông ăn quỵt!

Cần biết rằng, mới sáng nay thôi, Thiên Hoa Tông vừa trở thành môn phái duy nhất có sáu đệ tử đồng loạt vượt ải thành công.

Chân Trì Tư Miểu mềm nhũn, thậm chí đã có thể mường tượng ra nét mặt thất vọng và tức giận đến vặn vẹo của Thanh Hà sư thúc.

Cuối cùng, vẫn là Tiêu sư đệ nhìn ra tình cảnh khó xử của họ, tự móc linh thạch trong túi ra thanh toán bữa ăn…

Nghĩ đến đây, Trì Tư Miểu vừa ngại ngùng vừa hối hận, chỉ biết rơi những giọt nước mắt nghèo túng.

“Chuyện nhỏ thế này, sư huynh sư tỷ không cần bận tâm, trước cảnh đẹp như vậy, sao không tận hưởng một chút.” Tiêu Cảnh Diệu ôn hòa nói.

Một trăm khối trung phẩm linh thạch với hắn chẳng là gì, hơn nữa, trước khi thi đấu Thanh Vân Đoan, hắn đã đặt cược ở sòng bạc lớn nhất Thượng Vân thành, cược rằng hắn sẽ đứng đầu.

Nếu không nhầm, tỷ lệ cược là một ăn một nghìn thì phải…

Nghe Tiêu Cảnh Diệu nói vậy, Liễu Như Tân và những người khác tạm thời kìm nén sự áy náy trong lòng, bắt đầu ngắm nhìn cảnh sắc bên Liên Thủy Đê.

Linh thạch chắc chắn phải trả, nhưng trước cảnh đẹp này, không thể bỏ lỡ thời khắc tốt lành.

Trên Liên Thủy Hồ, ánh sao lấp lánh tựa như trải dài cả bầu trời đêm, khiến người ta say mê không rời mắt.

Thỉnh thoảng vài chiếc thuyền hoa nhẹ nhàng lướt qua, mang theo vẻ bình yên tĩnh lặng.

Lúc này, Liễu Như Tân đột nhiên khẽ reo lên: “Mau nhìn, đó có phải Lãm Nguyệt sư thúc không?”

Mọi người theo ánh mắt của Liễu Như Tân nhìn qua, chỉ thấy trên một chiếc thuyền hoa không xa, Lãm Nguyệt đang ngồi đối diện một người, cùng nâng chén cười nói.

Tuy không nghe được họ nói gì, nhưng từ nụ cười nhè nhẹ trên khuôn mặt của Lãm Nguyệt cũng đủ thấy nàng trò chuyện rất vui vẻ với người đối diện.

“Ồ, đó chẳng phải Lục chân nhân của Thái Hợp Môn sao?” Trì Tư Miểu là người nhận ra đầu tiên.

“Đúng rồi, đúng là hắn!”

“Ta thấy Lãm Nguyệt sư thúc và Lục chân nhân thật là xứng đôi. Các sư đệ sư muội còn nhớ lần trước trên thuyền hoa không? Lục chân nhân tính tình hòa nhã, khiêm tốn lễ độ, ngay cả Thanh Hà sư thúc cũng rất thích hắn.”

“Đúng vậy, đúng là một vị tiền bối không chút kiêu ngạo.”

“Nếu Lãm Nguyệt sư thúc và Lục chân nhân kết thành đạo lữ thì thật tốt. Lục chân nhân cũng là thiên tài hiếm có của Cửu Châu, rất xứng với Lãm Nguyệt sư thúc.”

Liễu Như Tân nghe các sư huynh không ngừng khen ngợi Lục Khuyết Nhiên, liếc mắt nhìn Tiêu Cảnh Diệu, rồi thầm than trong lòng: ‘Các sư huynh làm ơn đừng nói nữa! Lãm Nguyệt sư thúc và Tiêu sư đệ mới là một đôi! Không thấy mặt Tiêu sư đệ đã đen như than rồi sao!’

Tiêu Cảnh Diệu đứng trên Liên Thủy Đê, nhìn về phía xa, chỉ thấy Lãm Nguyệt cúi đầu cười nhạt, đằng sau là khung cảnh pháo hoa rực rỡ như làm nền cho nàng.

Nghe các sư huynh bên cạnh ghép đôi Lãm Nguyệt với Lục Khuyết Nhiên, hắn trầm mặt, không nói một lời.

Cái đầu gian xảo thò ra từ túi linh thú, nhìn thấy Lãm Nguyệt và Lục Khuyết Nhiên ở đằng xa, lại nhìn Tiêu Cảnh Diệu đang căng người, không khỏi tặc lưỡi một tiếng.

‘Tiểu tử này còn bày ra bộ mặt ấy, trong lòng chắc đau lắm rồi.’

Cái đầu nghĩ đến đây, ra vẻ đạo mạo lắc lắc, ý tứ sâu xa nói: “Nhóc con, muốn sống thoải mái thì phải đội chút xanh trên đầu, nhìn thoáng chút đi.”