Đồ Đệ Hư Hỏng Muốn Bất Kính Với Ta

Chương 38: Chu Tước Cung

Lãm Nguyệt chăm chú nhìn kỹ, hóa ra là một cái đầu người.

Cái đầu này có mái tóc đen búi thành búi tròn, dưới đôi mắt nhỏ tròn xoe là một chiếc mũi to như củ tỏi.

Dưới chóp mũi có hai chòm râu mép hình chữ bát cong vυ't lên, bên dưới là một cái miệng lớn đang mở ra khép lại.

“Khặc khặc khặc… Người nào đến đây?” Giọng nói the thé, chói tai.

Lãm Nguyệt há hốc miệng, không thể trách nàng kiến thức hạn hẹp, thật sự là cái đầu sống động này đã vượt ngoài nhận thức của nàng.

“Tại hạ Tiêu Cảnh Diệu.”

“Khặc khặc khặc…”

Cái đầu quái dị vừa cười vừa nhảy nhót, đôi mắt nhỏ xíu đảo quanh đánh giá Tiêu Cảnh Diệu.

“Nơi này là Chu Hỏa Hải, ngươi muốn qua sao?”

Tiêu Cảnh Diệu nghe vậy khẽ gật đầu.

“Khặc khặc khặc… Nếu vậy, để lại tiền thuyền.”

“Tiền thuyền là gì?” Tuy Tiêu Cảnh Diệu đã biết tiền thuyền là gì, nhưng trước mặt Lãm Nguyệt, hắn vẫn hỏi thêm một lần.

“Hê hê, là một chén máu tim của ngươi.”

Cái đầu vừa nói, một chiếc chén rượu từ trong thuyền lập tức bay ra.

Tiêu Cảnh Diệu không chần chừ, tay phải vỗ mạnh lên ngực, trực tiếp phun ra một ngụm máu tim, vừa đủ đổ đầy chén.

Mất một ngụm máu tim, khuôn mặt bị hơi nóng nung đỏ của Tiêu Cảnh Diệu cũng hiện lên chút tái nhợt.

Làm xong, hắn vừa định bước lên thuyền thì cái đầu lại gọi ra một chiếc chén khác.

Thấy vậy, Tiêu Cảnh Diệu hơi nhíu mày: “Đây là ý gì?”

Cái đầu cười khặc khặc, nụ cười đầy ý tứ: "Một người một chén, hai người, chẳng phải là hai chén sao?”

Lãm Nguyệt nghe thấy vậy, tim khẽ chùng xuống, chẳng lẽ cái đầu này nhìn thấy nàng?

Lãm Nguyệt thử thò đầu ra từ cơ thể Tiêu Cảnh Diệu, không ngờ ánh mắt sắc bén của cái đầu lập tức bắn tới, rõ ràng đã nhìn thấy nàng một cách rõ ràng.

“Trời ơi, kỳ diệu vậy sao!” Lãm Nguyệt không khỏi kinh ngạc.

Tiêu Cảnh Diệu ánh mắt lóe lên, không nói một lời liền phun thêm một ngụm máu nữa.

“Ấy…” Lãm Nguyệt không ngờ nam chính lại dứt khoát như vậy, sao không hỏi thử, tại sao lại có hai người.

Lúc này, cái đầu thu hai chén máu tim lại, hài lòng gật đầu: "Lên đi.”

Tiêu Cảnh Diệu bước lên thuyền, ngay lúc đó, Lãm Nguyệt cảm nhận được toàn bộ hơi nóng bị chặn bên ngoài, bên trong thuyền nhiệt độ dễ chịu, độ ẩm cũng rất hoàn hảo.

“Đi thôi...”

Chiếc thuyền gỗ xoay đầu, tiến về phía bờ đối diện.

Xung quanh toàn là dung nham đỏ sậm sắp biến thành đen, khi đi giữa dòng, dù chỉ là một mảnh hồn phách, Lãm Nguyệt vẫn không khỏi cảm thấy run sợ.

Thuyền càng tiến xa, càng chìm sâu, ban đầu còn nổi trên dung nham, giờ đã chìm một nửa xuống biển lửa.

Lãm Nguyệt dù biết trước điều này vẫn sợ đến mức không dám nhìn.

Tiêu Cảnh Diệu nhìn thấy Lãm Nguyệt chôn đầu như một con đà điểu, không khỏi lạnh lùng cười trong lòng: ‘Gan đúng là nhỏ.’

Ngay lúc đó, Chu Hỏa Hải bỗng chấn động dữ dội, thuyền gỗ rung lắc mạnh.

Một ngọn lửa cao ngất dựng lên, tiếp theo đó ập thẳng về phía họ.

Lãm Nguyệt vội lấy tay che mắt, không dám nhìn thêm.

“Khặc khặc khặc… Quả là có phúc khí.”

Giọng nói the thé của cái đầu chợt vang lên, Lãm Nguyệt chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, sau một tiếng “bùm”, dường như đã đáp xuống mặt đất vững chắc.

Lãm Nguyệt run rẩy ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tiêu Cảnh Diệu quỳ một chân trên mặt đất, trước mặt là một cổng chào lớn, trên đó treo một tấm biển chạm vàng.

“Chu Tước Cung.” Lãm Nguyệt nhẹ giọng đọc.

Thật không hổ là nam chính bậc thầy ăn gian.

Trong nguyên tác, dưới Chu Hỏa Hải có một địa cung ẩn giấu tên là Chu Tước Cung, chính là nơi có Hỏa Chi Bổn Nguyên.

Nam chính quả nhiên đã đến đây.

Tiêu Cảnh Diệu nhìn thấy cổng chào quen thuộc, trong lòng thoáng qua một tia phấn khích.

Liên tục mất hai ngụm máu tim khiến đôi môi mỏng của hắn trở nên tái nhợt, nhưng khóe môi lại khẽ cong lên một nụ cười.

Tiêu Cảnh Diệu nhấc chân bước vào cổng chào, khung cảnh trước mắt liền biến đổi, hiện ra một tế đàn khổng lồ.

Trên tế đàn, một cây khô cong vặn vẹo đứng sừng sững.

Sở dĩ dùng từ “cong vặn vẹo” là vì dù cây đen cháy toàn thân, nhưng các nhánh cây đan xen vào nhau, hình dáng uốn lượn, trông như hai mỹ nhân đang dựa sát bên nhau.

Tiêu Cảnh Diệu chưa kịp hành động, Thanh Tinh Lưu Hồng Kiếm trong cơ thể hắn đã không kìm được bay ra.

“Chủ nhân, là khí tức của Hỏa Chi Bổn Nguyên!”

Tiêu Cảnh Diệu gật đầu, đôi môi mỏng khẽ mở, giọng nói toát ra sự thận trọng: "Tiểu Lưu, đừng vội.”

Dù vô cùng khát khao khí tức Hỏa Chi Bổn Nguyên, Thanh Tinh Lưu Hồng Kiếm vẫn ngoan ngoãn bay trở lại phía sau Tiêu Cảnh Diệu.

Ngay lúc đó, không gian vang lên một giọng nói cổ kính nhưng rõ ràng.

“Ta là Chu Đan Phượng, được sinh ra từ hỏa linh của trời đất, muôn thú ngưỡng mộ thân thể cao quý của ta, nhưng ta lại bị huyết mạch trói buộc.”

“Tổ tiên Chu Tước của ta xuất hiện đúng thời, bay vυ't lên trời cao. Để đạt đến độ cao như tổ tiên, ta đã thu thập hỏa bổn nguyên của khắp thế gian, sáng tạo ra Chu Hỏa Hải này.”

“Lông vũ của ta hóa thành ngô đồng, thân ta ngày đêm bùng cháy, trải qua ba nghìn bốn trăm năm mươi ba năm, cuối cùng niết bàn từ nhánh ngô đồng.”

“Nhưng, dù có được thân thể bất diệt, ta vẫn không thể đạt đến đỉnh cao của tổ tiên Chu Tước. Trong cơn bi phẫn tột cùng, tổ tiên từ nơi vô minh hạ xuống thần quang, dẫn ta đến Vô Thượng Chi Cảnh.”

“Trước khi ta bước vào Vô Thượng Chi Cảnh, không nỡ để nơi đây hoang phế, nên để lại thần niệm. Nếu gặp được người có duyên, có thể chịu được nỗi đau thiêu đốt thân xác, sẽ nhận được bổn nguyên chi lực của ta. Ngươi có nguyện ý chăng?”

Lãm Nguyệt nghe đến đây, mắt sáng rực lên, thật đúng là “người trước trồng cây, kẻ sau hưởng bóng mát”.

Chu Đan Phượng vì chấp niệm mà tạo ra Chu Hỏa Hải, để lại hỏa bổn nguyên, không ngờ lại tiện nghi cho nam chính.

“Ta nguyện ý!”

Tiêu Cảnh Diệu dõng dạc đáp, không hề do dự bước lên tế đàn, ngồi dưới gốc ngô đồng.

Lãm Nguyệt hiện tại chỉ là một mảnh thần hồn, hoàn toàn không chịu nổi lửa thiêu thân, lập tức tự giác bay ra xa, lơ lửng cách đó ba trượng.

“Như vậy… Tốt lắm.”

Giọng nói trầm hùng của Chu Đan Phượng vang vọng khắp không gian, ngay sau đó: "phụt” một tiếng, nhánh ngô đồng khô héo bỗng bùng lên ngọn lửa trắng.

Chẳng mấy chốc, lửa trắng cũng lan ra khắp người Tiêu Cảnh Diệu dưới gốc cây.

Y phục đen trên người hắn lập tức hóa thành tro bụi, những vết thương trước đó chưa kịp lành lại phủ khắp cơ thể.

Lãm Nguyệt chỉ thấy gân xanh trên trán hắn nổi rõ, như thể cơ thể đã đạt đến giới hạn chịu đựng, toàn thân bắt đầu run rẩy dữ dội.

Tuy nhiên, so với dáng vẻ chật vật, đau đớn của Tiêu Cảnh Diệu, cây ngô đồng lúc này lại đang giãn nở, những cành cây như sống lại, cùng lúc vươn về phía đông, tựa như những đóa hoa lê kết thành một cây rực rỡ.

Từ xa nhìn lại, Lãm Nguyệt thấy trên thân thể Tiêu Cảnh Diệu bắt đầu rỉ ra những giọt máu nhỏ li ti, máu tụ ngày càng nhiều, chẳng mấy chốc hắn đã trở thành một người đầy máu.

Máu từ cơ thể hắn chảy xuống, nhuộm đỏ tế đàn bên dưới, những hình khắc Chu Tước trên tế đàn cũng dần được máu của hắn thấm đẫm, lấp đầy.

Dẫu phải đối diện với nỗi đau tựa như linh hồn bị xé rách, Tiêu Cảnh Diệu vẫn nghiến răng chịu đựng, thậm chí không hề rên một tiếng.

Lãm Nguyệt ban đầu còn giữ thái độ nhẹ nhõm, nhưng dần dần nét mặt trở nên nghiêm trọng, không kìm được mà lộ ra vẻ cảm động.

Tâm nàng khẽ rung động, bỗng nhận ra mình đã phạm phải một sai lầm. Tiêu Cảnh Diệu rõ ràng là một con người bằng xương bằng thịt, vậy mà nàng vẫn vô thức xem hắn như một nhân vật giấy trong sách.

Nàng luôn cho rằng đây là một câu chuyện tu tiên sảng khoái, nam chính nhờ có “bàn tay vàng” mà mọi cơ duyên đều dễ dàng mà đến.

Nhưng giờ đây tận mắt chứng kiến, dù là nam chính Tiêu Cảnh Diệu, để có được những cơ duyên đó, hắn cũng phải chịu đựng nỗi đau mà người thường không thể tưởng tượng nổi, Lãm Nguyệt mới mơ hồ ngộ ra một điều.

Nàng đang tồn tại trong một thế giới thực, nơi con người có máu thịt, có khát vọng, có xung đột, có tình cảm.

Và nàng đã trở thành một phần của thế giới này, không còn là một kẻ ngoài cuộc đứng nhìn, mà đang chứng kiến và tham gia vào mọi sự diễn ra trong thế giới ấy.