Đồ Đệ Hư Hỏng Muốn Bất Kính Với Ta

Chương 28: Cô Vụ Lạc

Sau khi đồng hành cùng huynh muội Vạn gia, Vạn Ngữ Nhu bắt đầu triển khai thế công mạnh mẽ với Tiêu Cảnh Diệu.

Nàng ta như một con bướm rực rỡ, không ngừng bay quanh Tiêu Cảnh Diệu, dường như có vô vàn câu chuyện để nói.

Tiêu Cảnh Diệu luôn giữ nụ cười ôn hòa, nhưng lời nói lại rất ít, dù vậy, nhờ dung mạo xuất sắc của cả hai, khung cảnh trông vô cùng hài hòa.

Phía sau, Vạn Sĩ Viễn bị bỏ lại nhìn muội muội trước giờ luôn quấn lấy mình giờ đã hoàn toàn phớt lờ hắn, đôi mắt như hóa thành những lưỡi dao độc địa, ánh lên sự căm ghét.

Lãm Nguyệt lơ lửng bên cạnh Vạn Sĩ Viễn, nhìn vẻ mặt đầy oán độc của hắn, không khỏi lắc đầu chép miệng.

Tu tiên quan trọng nhất là tâm cảnh, loại người đầy lòng đố kỵ, không thể chịu nổi người khác hơn mình như thế này, chắc chắn sẽ không đi xa được trên con đường tu luyện.

Dù đang ứng phó với Vạn Ngữ Nhu, nhưng ánh mắt Tiêu Cảnh Diệu vẫn đặt lên Lãm Nguyệt.

Nhìn nàng cứ lượn lờ quanh Vạn Sĩ Viễn, đôi mắt đen như mực của hắn thoáng qua một tia không hài lòng.

Nàng tò mò Vạn Sĩ Viễn đến vậy sao? Chỉ là một nhân vật nhỏ nhoi mà thôi.

Ba người một hồn mỗi người đều có suy nghĩ riêng, đột nhiên từ phía không xa một làn sương trắng xuất hiện, lập tức thu hút sự chú ý của họ.

Sương trắng ngày càng dày, cuồn cuộn lan về phía họ.

Huynh muội Vạn gia đồng loạt biến sắc: “Cô Vụ Lạc!”

Tiêu Cảnh Diệu thu lại ánh nhìn, thần sắc nghiêm nghị nhưng không hề lộ ra vẻ hoảng sợ.

“Phong Hoa Tuyết Nguyệt” bốn khu vực kỳ diệu vô cùng, đặc biệt khu vực “Nguyệt” nổi bật nhất với Hồng Nguyệt và Cô Vụ Lạc.

Khu vực này luôn chìm trong bóng tối, ngày đêm được phân biệt bởi Cô Vụ Lạc.

Khi đêm xuống, toàn bộ khu vực Nguyệt sẽ bị Cô Vụ Lạc bao phủ.

Nhưng Cô Vụ Lạc không phải là làn sương bình thường.

Nếu bị Cô Vụ Lạc bám vào, linh khí toàn thân tu sĩ sẽ bị hút sạch, còn ở trong đó yêu thú thì lại như cá gặp nước.

Dưới sự tương khắc này, nếu tu sĩ bị dính Cô Vụ Lạc, hầu như không thể sống sót qua đêm.

Chính vì sự bá đạo của Cô Vụ Lạc, mỗi đệ tử tham gia Đại hội Quần Hùng đều chuẩn bị sẵn cách đối phó.

“Tiêu đạo hữu, gia phụ đã chuẩn bị Thiên Cương Tị Nguyệt Hoàn cho huynh muội ta, mời đạo hữu tạm tránh cùng chúng ta.”

Vạn Ngữ Nhu nắm lấy cơ hội, vội vàng mời mọc để lấy lòng Tiêu Cảnh Diệu.

Tiêu Cảnh Diệu tu luyện song song tiên đạo và quỷ đạo, dù Cô Vụ Lạc có hút sạch linh khí của hắn, thì hắn vẫn còn quỷ khí mạnh mẽ hơn linh khí nhiều lần, nên không hề sợ hãi.

Tuy nhiên, hắn không muốn để lộ điều này trước mặt huynh muội Vạn gia, đặc biệt là trước mặt Lãm Nguyệt, nên hắn vui vẻ nhận lời mời của Vạn Ngữ Nhu.

Ba người tìm một cành cây to lớn, Vạn Sĩ Viễn kích hoạt Thiên Cương Tị Nguyệt Hoàn, tạo ra một màn chắn vô hình bao phủ ba người.

Cô Vụ Lạc nhanh chóng tràn đến nơi họ trú, nhưng làn sương trắng giống như bị bàn tay vô hình vén ra, tránh khỏi họ.

Lãm Nguyệt vốn đang lơ lửng bên ngoài màn chắn, lúc Cô Vụ Lạc tụ lại, nàng cũng không để ý nhiều.

Dù sao hiện giờ nàng chỉ là thần hồn, ngoài những pháp khí chuyên khắc chế thần hồn, các đòn tấn công khác đều không ảnh hưởng đến nàng.

Không ngờ, một khắc trước còn thong thả ung dung, ngay khi Cô Vụ Lạc chạm vào nàng, một luồng khí nóng rực ập tới.

Một cơn đau nhói từ bàn tay truyền đến, khiến gương mặt nàng tái nhợt trong chớp mắt.

Thấy cảnh này, đôi mày thanh tú của Tiêu Cảnh Diệu khẽ cau lại.

‘Đồ ngốc, còn không trở lại đây.’

Hắn thấp giọng mắng trong lòng, ngay sau đó, Lãm Nguyệt vυ't một cái đã chui vào cơ thể hắn.

“Hu hu… tay ta cháy rồi.”

Sau cơn đau, Lãm Nguyệt với khuôn mặt ỉu xìu, nhìn tay phải của mình, vẻ mặt đầy bi thương.

Bàn tay vốn mềm mại không tì vết giờ đây giống như một cái chân gà cháy đen…

Tiêu Cảnh Diệu cũng nhìn thấy bàn tay phải của Lãm Nguyệt.

Nữ tử tuyệt mỹ giờ đây hai hàng mi vương lệ, dáng vẻ thanh cao ngày thường biến mất, thay vào đó là nét mặt tội nghiệp, kết hợp với bàn tay đen nhẻm, lại thêm phần buồn cười.

Tiêu Cảnh Diệu vốn đang cau mày, dần dần giãn ra, khoé miệng vô thức nhếch lên thành một nụ cười.

Đôi mắt Vạn Ngữ Nhu không rời khỏi Tiêu Cảnh Diệu, thấy hắn đột nhiên mỉm cười, mắt nàng ta sáng rực lên, gương mặt lộ vẻ say mê.

Vạn Sĩ Viễn một mình chống đỡ Thiên Cương Tị Nguyệt Hoàn, thấy hai người kia cười nói với nhau, trong lòng lửa giận bùng lên.

“Đây là Thiên Cương Tị Nguyệt Hoàn, có thể giúp chúng ta tránh khỏi Cô Vụ Lạc, nhưng việc duy trì màn chắn này cần tiêu hao rất nhiều linh khí, ba người chúng ta cần thay phiên nhau mới đủ.”

Vạn Sĩ Viễn đột nhiên mở miệng, trong giọng nói thoáng chút bất mãn.

Tiêu Cảnh Diệu lập tức thu lại nụ cười trên khóe miệng, bình thản đáp: “Đa tạ Vạn đạo hữu đã bảo vệ, tiếp theo để ta thay đạo hữu duy trì Thiên Cương Tị Nguyệt Hoàn.”

Nghe Tiêu Cảnh Diệu tỏ vẻ biết điều, sự bất mãn trong lòng Vạn Sĩ Viễn cũng vơi đi đôi chút.

Cô Vụ Lạc thường kéo dài suốt sáu canh giờ. Với lượng linh khí của hắn, tối đa có thể chống đỡ hai canh giờ, còn muội muội hắn thì kém hơn, chỉ cầm cự được một canh rưỡi.

Chỉ không biết, đồ đệ của Lãm Nguyệt tiên tử này có thể chịu được bao lâu.

Đêm dài yên tĩnh, bốn phía chỉ có làn sương trắng nguy hiểm bao quanh, ngay cả Vạn Ngữ Nhu vốn luôn tìm cách tiếp cận Tiêu Cảnh Diệu, cũng phải im lặng.

Tiêu Cảnh Diệu cảm thấy yên tĩnh, thảnh thơi ngắm nhìn Lãm Nguyệt đang nhảy nhót trong cơ thể mình.

“Xong rồi, không thể phục hồi nữa, chỉ có thể đợi về nhập thể rồi tính.”

Lãm Nguyệt với vẻ mặt đầy xót xa nhìn bàn tay cháy đen của mình… không, là chân gà của mình.

Thần hồn tách ra khỏi nguyên thần là một thể độc lập tương đối. Các vết thương nàng chịu là thật, trừ khi quay về bản thể, nếu không không thể tự chữa lành.

Nghĩ đến việc phải mang bàn tay cháy đen này suốt mười bốn ngày còn lại, Lãm Nguyệt khóc không ra nước mắt.

Ai mà ngờ được Cô Vụ Lạc lại bá đạo đến thế…

Thôi, xem như đây là một bài học. Không thể vì đang ở trạng thái thần hồn mà cứ làm bừa làm càn.

Thanh Vân Đoan nguy cơ khắp nơi, đầy rẫy những yêu thú, độc vật chưa từng nghe qua. Chỉ cần lơ là, không chỉ không thể quan sát Tiêu Cảnh Diệu, mà bản thể của nàng cũng sẽ chịu thiệt hại lớn.

Suy nghĩ đến đây, gương mặt Lãm Nguyệt trở nên nghiêm túc. Những ngày vừa qua, vì bị ràng buộc quá lâu, hôm nay được giải thoát trong trạng thái thần hồn, nàng quá phấn khích nên mới tự tung tự tác.

Có lẽ, sắp tới cần thu mình lại để tránh bất trắc.

Tiêu Cảnh Diệu nhìn gương mặt Lãm Nguyệt biến đổi liên tục, trong lòng không khỏi thắc mắc.

Rõ ràng trước mắt vẫn là Lãm Nguyệt đáng hận kia, nhưng không hiểu sao chỉ cần nhìn thoáng qua, hắn lập tức nhận ra đây không phải là cùng một người…

Đêm dài đằng đẵng, Vạn Ngữ Nhu nhiều lần muốn kiếm chuyện để bắt chuyện với Tiêu Cảnh Diệu, nhưng nhìn dáng vẻ trầm lặng pha chút lạnh lùng của hắn lúc yên tĩnh, nàng ta lại không biết mở lời thế nào.

Đúng lúc này, từ phía xa vang lên âm thanh “ầm ầm” xen lẫn tiếng gầm rú của yêu thú.

Có người đang đánh nhau!

Giữa khu rừng đen kịt tĩnh lặng, âm thanh chiến đấu vang lên đặc biệt rõ ràng. Ngay sau đó, trong Cô Vụ Lạc lóe lên vô số tia sáng bạc, là Huyền Sương Âm Ẩn.

Lãm Nguyệt ngoan ngoãn lơ lửng bên cạnh Tiêu Cảnh Diệu, nhìn về hướng ánh bạc đang lao vυ't đi, không khỏi lắc đầu tỏ vẻ thương hại.

Xem ra kẻ xui xẻo kia lành ít dữ nhiều…

“Rét...”

Một tiếng rít chói tai của yêu thú đột ngột vang lên từ xa, trong mắt Vạn Ngữ Nhu thoáng hiện lên một tia sáng.

Chỉ thấy thân thể nàng ta khẽ run lên, tiếp đó mềm nhũn như không xương, ngã nhào về phía Tiêu Cảnh Diệu.