Tiêu Cảnh Diệu với mục tiêu rõ ràng, bay thẳng về phía tây nam, Lãm Nguyệt liếc nhìn, đây là hướng đến Bạch Ngọc Bàn, lập tức hiểu được ý đồ của hắn.
Hiện tại, Tiêu Cảnh Diệu mới chỉ thu được Thiên Huyễn Tố Tưởng Chu, nếu muốn vượt qua vòng loại, như vậy là không đủ.
Nhưng trong Bạch Ngọc Bàn, yêu thú Nguyên Anh kỳ tung hoành, muốn toàn thân trở ra, vẫn phải như trong nguyên tác, hợp tác với người khác.
Nhưng giờ chưa gặp đôi huynh muội kia, làm sao liên kết được với người khác đây?
Lãm Nguyệt đang mải suy nghĩ, đột nhiên một âm thanh kim loại va chạm chói tai vọng đến từ xa.
“Chi chi chi...”
Vô số Huyền Sương Âm Ẩn nghe thấy âm thanh, lập tức bay về phía phát ra tiếng động.
Tiêu Cảnh Diệu nhanh chóng ẩn nấp, tránh được đám Huyền Sương Âm Ẩn.
Lãm Nguyệt thì để mặc chúng xuyên qua thân thể mình, đôi mắt tò mò nhìn về phía xa.
Tiếng động xa xa vẫn không ngừng vang lên, ai lại liều mạng như vậy?
Tiêu Cảnh Diệu ngẩng lên nhìn Lãm Nguyệt, thấy nàng chăm chú nhìn về phía trước, trên gương mặt xinh đẹp tràn ngập sự tò mò.
Đã vậy... đi xem cũng không sao, có lẽ là cố nhân cũng nên.
Tiêu Cảnh Diệu ngự kiếm bay về hướng phát ra âm thanh, Lãm Nguyệt thấy vậy trong lòng không khỏi vui mừng.
“Quả nhiên là sư đồ có tâm linh tương thông!”
Nghe thấy lời này, khóe miệng Tiêu Cảnh Diệu không khỏi giật giật, tâm linh tương thông? Thật đúng là nhảm nhí.
Trên Thanh Vân Đoan, thần thức bị hạn chế rất nhiều, phạm vi bị thu nhỏ đáng kể, đến gần hơn, thần thức của Lãm Nguyệt mới nhìn rõ cảnh tượng phía trước.
Khi thấy rõ người và thú đang hỗn chiến, Lãm Nguyệt hơi sững người, sau đó nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Thế giới này đúng là nhỏ thật.
Nam chính vì đi đường vòng nên bỏ lỡ trận đấu với Liệt Phong Ngân Ngô Mãng, từ đó không xảy ra tình tiết được đôi huynh muội cứu giúp.
Kết quả là bây giờ, đôi huynh muội kia lại gặp phải Liệt Phong Ngân Ngô Mãng, còn dẫn dụ vô số Huyền Sương Âm Ẩn, nguy hiểm cận kề.
“Nam chính có cứu không đây?”
Lãm Nguyệt nghiêng đầu nhìn Tiêu Cảnh Diệu, trên mặt là nụ cười đầy hứng thú.
Dù gì thì kiếp trước, khi gặp Tiêu Cảnh Diệu trọng thương, đôi huynh muội kia vốn định thừa cơ xuống tay cướp đoạt.
Nhưng khi biết Tiêu Cảnh Diệu là đồ đệ của Lãm Nguyệt, vì kiêng dè danh tiếng của nàng nên đành đổi ý, cứu hắn một mạng.
Dù xuất phát điểm chẳng ra gì, nhưng cuối cùng vẫn là cứu mạng nam chính.
Lãm Nguyệt nghĩ như vậy, chỉ thấy một luồng sáng trắng lóe lên: "keng” một tiếng, cằm của Liệt Phong Ngân Ngô Mãng trúng một cú đánh mạnh, ngửa người ra sau, tạo cơ hội để đôi huynh muội thở dốc.
Tiêu Cảnh Diệu đã ra tay!
“Ôi, đồ đệ của ta sao lại vừa đẹp người vừa tốt bụng thế này.” Lãm Nguyệt lắc đầu bất đắc dĩ.
Tiêu Cảnh Diệu vừa thu lại Yêu Hoa Kiếm, nghe thấy bốn chữ “đẹp người tốt bụng” suýt chút nữa đánh rơi chuôi kiếm.
“Đạo hữu, tại hạ là Vạn Sĩ Viễn của Bách Trượng Cốc, cầu đạo hữu trợ giúp huynh muội chúng ta một tay, sau này tất có hậu tạ!”
Giọng nói trong trẻo vọng lại từ xa, Lãm Nguyệt nghe vậy khẽ cười nhạt, đối với Vạn Sĩ Viễn này, nàng thật sự chẳng có ấn tượng tốt đẹp gì.
Tiêu Cảnh Diệu cảm nhận được thái độ của Lãm Nguyệt, đôi mắt đen sâu thẳm lóe lên một tia sáng.
Xem ra nữ tử này không chỉ biết chuyện của hắn, mà còn biết chuyện của người khác.
Rốt cuộc nàng là ai?
“Đạo hữu cứu mạng!”
Giọng nữ gấp gáp pha lẫn van xin vang lên, chính là muội muội sinh đôi của Vạn Sĩ Viễn, Vạn Ngữ Nhu.
Nghe vậy, Tiêu Cảnh Diệu không còn ẩn thân, bay vυ't lên không, thân pháp nhẹ nhàng linh hoạt, tay cầm Yêu Hoa Kiếm gia nhập cuộc chiến.
Lãm Nguyệt ung dung đứng nhìn ba người giao đấu với Liệt Phong Ngân Ngô Mãng và đám Huyền Sương Âm Ẩn.
Trong nguyên tác, nam chính một mình đã đủ sức đánh bại Liệt Phong Ngân Ngô Mãng, giờ lại có thêm đôi huynh muội này, chuyển bại thành thắng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Quả nhiên, dưới sự tấn công của ba người, Liệt Phong Ngân Ngô Mãng dần kiệt sức, chẳng mấy chốc bị Vạn Sĩ Viễn tìm được sơ hở, đâm thẳng vào bảy tấc của nó.
“Xong rồi!” Vạn Ngữ Nhu hân hoan reo lên, định tiến lên moi yêu đan của nó.
Lãm Nguyệt thấy vậy sắc mặt liền thay đổi, nàng nhớ rõ Liệt Phong Ngân Ngô Mãng có tính khí vô cùng dữ dội.
“Cẩn thận!”
Tiêu Cảnh Diệu khẽ quát, một dải lụa dài bay ra, quấn quanh eo Vạn Ngữ Nhu.
Vạn Sĩ Viễn thấy vậy mặt tối sầm lại, tên vô lại này!
Hắn vừa định mở miệng quở trách, thì đột nhiên một luồng khí tức hủy diệt bùng lên từ thân thể sắp chết của Liệt Phong Ngân Ngô Mãng.
Gương mặt tuấn mỹ của hắn lập tức biến sắc, là tự bạo yêu đan!
“Muội muội, cẩn thận!”
"Bùm..."
Yêu thú Kim Đan đại viên mãn tự bạo yêu đan, uy lực đủ để gϊếŧ ngay một tu sĩ Kim Đan đại viên mãn.
Lãm Nguyệt không chút biến sắc đứng yên tại chỗ, hiện tại nàng chỉ là một thần hồn hư vô, tự bạo yêu đan không thể gây hại cho nàng.
Nàng thấy rõ, ngay trong thời khắc sinh tử, Tiêu Cảnh Diệu kéo Vạn Ngữ Nhu đang tuyệt vọng ra khỏi đó, cứu nàng ta một mạng.
Âm thanh tự bạo của Liệt Phong Ngân Ngô Mãng đã thu hút vô số Huyền Sương Âm Ẩn, nơi này không thể nán lại lâu.
“Muội muội! Muội muội!”
Vạn Sĩ Viễn với vẻ mặt hoảng sợ, tuyệt vọng nhìn về phía Liệt Phong Ngân Ngô Mãng tự bạo.
Nơi đó máu thịt tung tóe, một mảnh hỗn loạn.
“Ca! Muội ở đây!”
Giọng nói run rẩy của Vạn Ngữ Nhu vang lên.
Vạn Sĩ Viễn quay đầu lại, thấy muội muội mình đang ngồi không xa, gương mặt đầy kinh hãi sau khi thoát chết, vẫn chưa hoàn hồn.
Bên cạnh nàng ta đứng một thiếu niên mặc hắc y, dung mạo còn tinh tế hơn cả nữ tử, phong thái ưu nhã, cao quý và điềm tĩnh.
Đồng tử Vạn Sĩ Viễn bỗng co lại, cảm giác đau nhói nơi l*иg ngực, một tia đố kỵ không rõ nguồn cơn đang âm ỉ bùng lên, không thể ngăn cản.
“Ca...”
Vạn Ngữ Nhu tỉnh lại, nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào không ngừng.
“Huyền Sương Âm Ẩn sắp đến, đi trước đã.”
Tiêu Cảnh Diệu nhìn đôi huynh muội đang đứng ngẩn ngơ, cất tiếng nhắc nhở.
Vạn Sĩ Viễn hoàn hồn, vội vàng che giấu sự đố kỵ trong lòng, chắp tay hướng về Tiêu Cảnh Diệu: “Đa tạ đạo hữu cứu mạng, ngày khác sẽ hậu tạ.”
Tiêu Cảnh Diệu gật đầu, vẻ mặt điềm tĩnh, sắc thái không thay đổi.
Vạn Sĩ Viễn sải bước đến bên muội muội, nhẹ nhàng ôm nàng lên, dịu dàng an ủi: “Muội muội, đừng nói gì, chúng ta rời đi trước.”
Vạn Ngữ Nhu cắn chặt môi, nén tiếng khóc, uất ức gật đầu.
Tiêu Cảnh Diệu ngự kiếm dẫn đầu, huynh muội Vạn gia theo sau, lặng lẽ rời khỏi nơi này.
Lãm Nguyệt lơ lửng bên cạnh, quan sát toàn bộ biểu cảm của Vạn Sĩ Viễn vừa rồi.
Nàng không khỏi lắc đầu: “Quả nhiên vẫn thế.”
Thực lực các môn phái ở Cửu Châu không đồng đều. Thiên La Điện là đệ nhất đại tông, Xích Hồng Cung là đệ nhị đại tông, sức mạnh hai phái không chênh lệch nhiều, thường xuyên cạnh tranh, có thể nói là hai gã khổng lồ của Cửu Châu.
Dưới Xích Hồng Cung, thực lực các môn phái cách biệt rõ rệt, hoàn toàn không thể so với hai đại tông này.
Nhưng toàn Cửu Châu đều ngầm thừa nhận Bách Trượng Cốc là đệ tam đại tông, mà Vạn huynh muội chính là con ruột của cốc chủ Bách Trượng Cốc.
Người tu tiên muốn sinh con nối dõi đều rất gian nan, cốc chủ Bách Trượng Cốc có được một cặp song sinh huynh muội, yêu thương như châu báu.
Vạn huynh muội thiên tư xuất chúng, tuy không đạt đến mức nghịch thiên như Tiêu Cảnh Diệu, Khúc Lăng Dao hay Công Tôn Nguyên Lăng, nhưng vẫn vượt xa đa số tu sĩ khác.
Vạn Sĩ Viễn vì vậy luôn tự cao, cho rằng mình là người xuất chúng trong thế hệ trẻ. Nay gặp được Tiêu Cảnh Diệu xuất trần ưu nhã, lại thêm tu vi thâm sâu, ngọn lửa đố kỵ trong lòng hắn bốc lên không ngừng, rối loạn khó dứt.