Lãm Nguyệt xoay người lại, khẽ lắc đầu với Xích Viêm, nét mặt đầy quả quyết không chút chần chừ.
"Xích Viêm, ngươi vừa rồi không phân biệt đúng sai đã muốn động thủ với sư huynh ta. Hiện tại rõ ràng là ngươi sai, còn định cố chấp quấy rối đến khi nào?"
Người xung quanh nghe vậy liền không khỏi hít một hơi lạnh. Xích Viêm nổi tiếng là kẻ nóng tính, sau lưng lại có Thiên La Điện làm chỗ dựa, bình thường ngang ngược hết sức, nhưng chưa từng thấy ai dám chỉ trích hắn như vậy.
Không hổ là Lãm Nguyệt tiên tử, vừa mạnh mẽ vừa cứng rắn!
Nghe những lời này, cơn giận của Xích Viêm lập tức bùng lên. Ngọn lửa của Hỏa Vực Lĩnh Chủ phía sau hắn bùng nổ thêm một vòng lớn.
"Lãm Nguyệt, ngươi thật to gan!"
Thấy Xích Viêm sắp bộc phát, Thanh Hà và Lục Khuyết Nhiên đồng thời bước lên, chắn trước mặt Lãm Nguyệt, ý tứ bảo vệ rõ ràng.
Khi ánh mắt Xích Viêm chạm đến Lục Khuyết Nhiên, trong đáy mắt hắn thoáng qua một tia do dự.
Lãm Nguyệt thấy vậy không nhịn được mà khẽ cười. Quả nhiên Xích Viêm vẫn như trong ký ức của nàng, dễ dàng bộc phát như vậy.
Nàng cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn, chỉ có như thế mới có thể dễ thoát thân. Nếu không, với tính cách bám riết không buông của hắn, không đánh một trận chắc chắn không xong.
"Xích Viêm, ngươi định cậy vào Thiên La Điện để ức hϊếp người khác trước cửa nhà của mình sao?"
Lời này vừa ra, đám đông lập tức rì rầm bàn tán, luồng dư luận nhanh chóng đổi chiều.
"Xích Viêm chân nhân đúng là ép người quá đáng, tiên tử đã từ chối mà còn cố chấp, chẳng phải ép buộc người ta sao?"
"Ai bảo hắn dựa vào Thiên La Điện chứ, cây lớn bóng mát mà."
"Tiên tử nói đúng, đây chẳng phải là ỷ thế hϊếp người à?"
...
Khuôn mặt tuấn tú của Xích Viêm càng lúc càng đen, trong khi Lãm Nguyệt lại cười rực rỡ như đóa hoa giữa trời xuân.
Xích Viêm không khống chế được hiện trường, không bao lâu nữa Thiên La Điện sẽ phái người khác tới.
Không biết lần này là vị quen mặt nào đây?
Quả nhiên, ngay khi cơn giận của Xích Viêm sắp bộc phát, một luồng kim quang từ xa bay đến, trong nháy mắt đã dừng lại bên cạnh hắn.
Đôi mắt đẹp của Lãm Nguyệt khẽ nheo lại, thì ra là Thân Đồ.
Khuôn mặt tuấn tú, dáng người thẳng tắp như ngọn giáo, nước da ngăm đen, đường nét khuôn mặt cương nghị, chẳng phải chính là vị quán quân bảng Kim Đan Quần Hùng năm nào sao?
"Xích Viêm, bình tĩnh."
Thân Đồ vỗ nhẹ lên vai Xích Viêm, giọng nói trầm thấp nhưng mang theo sức mạnh không thể cưỡng lại.
Vừa nhìn thấy Thân Đồ, toàn thân Xích Viêm như bị dội một gáo nước lạnh, ngọn lửa hừng hực lập tức tan biến, chỉ còn lại vẻ ủ rũ.
"Là ngươi à, Thân Đồ."
Hắn cất giọng không mấy hào hứng, trong lòng đầy bất mãn nhưng cũng chỉ biết câm nín.
Ai bảo hắn trời không sợ đất không sợ, nhưng cứ gặp Thân Đồ là mềm nhũn.
Thân Đồ không thèm để ý đến hắn, mà quay sang Lãm Nguyệt, hơi khom người hành lễ: "Lãm Nguyệt tiên tử, lâu ngày không gặp."
Lãm Nguyệt cũng khách khí gật đầu: "Thân Đồ đạo hữu, đã lâu không gặp."
Không giống như Xích Viêm, Thân Đồ là một cường giả khiến người khác tâm phục khẩu phục, lại còn giữ chức vị cao trong Thiên La Điện. Vì thế, Lãm Nguyệt thẳng thắn nói: "Ngươi đã đến đây, trò hề này có thể chấm dứt được rồi chứ?"
Thân Đồ gật đầu, vẻ mặt lãnh đạm không thay đổi, trầm giọng nói: "Xích Viêm chưa rõ sự tình đã gây rối, để tạ lỗi, tại hạ đã chuẩn bị nơi nghỉ ngơi trong thành cho chư vị, mời vào thành."
Lời này vừa ra, đám đông xung quanh lập tức ồ lên đầy ngưỡng mộ.
Phải biết rằng, trong thời gian diễn ra đại hội, giá cả ở Thượng Vân thành tăng vọt, đặc biệt là phí lưu trú. Một môn phái nhỏ dù vét sạch gia tài cũng chưa chắc đủ để thuê một căn phòng đơn.
Bây giờ, Thiên La Điện chịu sắp xếp chỗ ở cho họ, ắt hẳn là ở khu vực Thiên Huyền hoặc Địa Hoàng.
Nơi đó, nghe nói chỉ những nhân vật tôn quý nhất Cửu Châu mới được ở. Chỉ cần quen biết được vài người ở đó, sau này đi lại khắp Cửu Châu cũng vững dạ hơn nhiều.
Lãm Nguyệt nghe xong, liếc về phía Thanh Hà và Lục Khuyết Nhiên để hỏi ý kiến, Thanh Hà vội vàng gật đầu lia lịa.
Không còn cách nào, hầu hết tài nguyên của Thiên Hoa Tông đều dành cho việc bồi dưỡng đệ tử, tình trạng kinh tế thực sự rất khó khăn.
Ban đầu bọn họ dự định ở bên ngoài thành, không ngờ Thân Đồ lại giúp giải quyết một vấn đề lớn như vậy.
Lục Khuyết Nhiên cũng không chút do dự mà đồng ý.
Mọi người đã đồng ý, Lãm Nguyệt đương nhiên không phản đối.
"Thân Đồ đạo hữu quả là người sảng khoái, vậy thì chúng ta không khách sáo nữa."
"Nếu đã vậy, xin mời chư vị đi theo tại hạ."
Đoàn người Thiên Hoa Tông và Thái Hợp Môn rời khỏi thuyền hoa, theo sau Thân Đồ tiến vào trong thành.
Xích Viêm đi sát bên Thân Đồ, tức tối trừng mắt nhìn Lãm Nguyệt.
Quần chúng ăn dưa thấy hai bên đã bắt tay hòa giải, không còn gì để xem nên cũng giải tán.
Nhưng sự xuất hiện của Thanh Bút Thư Sinh và Lãm Nguyệt tiên tử vẫn là đề tài được bàn tán sôi nổi.
Trong đại hội Quần Hùng, bất kỳ tin đồn nào cũng dễ dàng được phóng đại, cái tên Thiên Hoa Tông cũng nhờ đó mà ngày càng được nhiều người biết đến.
Đoàn người theo chân Thân Đồ tiến sâu vào thành. Trước mắt họ, Thượng Vân thành phồn hoa hiện ra với những cửa hàng san sát, ánh nắng rực rỡ nhảy múa trên các mái nhà cổ kính.
Cờ hiệu các cửa hàng bay phấp phới, các tiệm trà, quán rượu, hiệu đan, tiệm phù, Bách Bảo Các nối tiếp nhau không dứt, đủ loại màu sắc rực rỡ khiến người nhìn không khỏi hoa mắt.
Xe ngựa lăn bánh lộc cộc, người qua lại đông đúc, tiếng nói cười râm ran khắp nơi, khung cảnh vô cùng phồn hoa, nói thịnh thế cũng không quá.
Đoàn người từ Thái Thương Châu tới không khỏi bị choáng ngợp trước cảnh tượng này. Trên mặt Lãm Nguyệt vẫn là vẻ thản nhiên, nhưng trong lòng đã tràn đầy hưng phấn, âm thầm quyết định sau khi ổn định đệ tử sẽ ra ngoài dạo một vòng.
Trên đường đi, không ít người cung kính hành lễ với Thân Đồ. Một vài người tò mò hỏi: "Những vị khách quý phía sau Thân Đồ đại nhân là ai vậy?"
Những kẻ đã tận mắt chứng kiến chuyện xảy ra ngoài cổng thành lập tức hăng hái kể lại, không quên thêm mắm dặm muối.
Lãm Nguyệt không hề hay biết, nàng vừa mới tới Thượng Vân thành, mà truyền thuyết về nàng đã lan khắp nơi.
Thân Đồ dẫn đoàn người qua vài ngã rẽ, rất nhanh đã rời khỏi khu vực náo nhiệt, đến trước một ngọn núi.
Càng tiến sâu, Lãm Nguyệt càng cảm nhận được linh khí xung quanh trở nên dày đặc.
"Chư vị, nơi này chính là chỗ nghỉ ngơi." Thân Đồ dừng bước, gương mặt lạnh lùng vẫn không đổi sắc.
Ngước nhìn lên, giữa lưng chừng núi, hai chữ lớn “Địa Hoàng” lấp lánh rực rỡ.
Xích Viêm nhìn thấy cảnh này, lông mày nhíu chặt, truyền âm hỏi Thân Đồ: “Thân Đồ, ngươi đưa bọn họ đến địa hoàng làm gì? Bọn họ căn bản không xứng đáng ở đây, huống hồ còn có Xích Hồng Cung...”
“Chính vì bọn họ không xứng, ta mới đưa đến đây. Ngươi nghĩ Xích Hồng cung nhìn thấy bọn họ sẽ phản ứng thế nào?”
Thần sắc Thân Đồ không thay đổi, giọng nói lạnh lùng truyền thẳng vào tai Xích Viêm.
Xích Viêm nghe xong hơi ngẩn người, rồi bỗng nở một nụ cười đầy vẻ thú vị.
“Thân Đồ, ngươi quả thật cao tay. Sao ta không nghĩ ra chứ.”
Thân Đồ thoáng nhìn Xích Viêm đang rất hưng phấn, giọng nói trầm thấp cất lên: “Uy nghiêm của Thiên La điện, thần thánh không thể xâm phạm. Nếu bọn họ dám thách thức chúng ta, vậy thì phải chuẩn bị trả giá… một cái giá thích đáng.”
Lời nói lạnh lẽo, sát khí tràn ngập khiến người nghe không khỏi lạnh sống lưng.
Hai người bọn họ, thân là hóa thần kỳ, tự cho rằng đang truyền âm kín đáo, không ai có thể nghe thấy. Nhưng họ không hề biết, trong đám người phía sau, Tiêu Cảnh Diệu cúi đầu nhẹ, mọi lời nói đều lọt hết vào tai hắn.
Hắn quay đầu nhìn một lượt những người khác đang hứng khởi không ngừng, ánh mắt lóe lên vẻ giễu cợt, trong lòng khẽ cười lạnh.
Thân Đồ, kẻ này đúng là hẹp hòi, có thù tất báo. Nếu ai nghĩ hắn thực sự có ý xin lỗi, vậy chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày.