Gặp Dịp Thì Chơi

Chương 2: Đón người

Kỳ thật Thẩm Tri Hạ không phải xuất thân từ chính quy, tiến vào giới giải trí cũng là do tình cờ.

Khi ấy, trong lúc đoàn phim đi Nam Đại để quay cảnh, thế nhưng nữ phụ số ba lại thường xuyên cáu kỉnh, giận dỗi. Vì không chịu được tính khí tiểu thư ấy nên đạo diễn đã trực tiếp từ phim trường chọn một diễn viên quần chúng khác ra thay thế.

Vừa khéo diễn viên quần chúng kia chính là Thẩm Tri Hạ.

Thẩm Tri Hạ cũng không biết bản thân đã giẫm phải vận may gì, chẳng qua chỉ làm diễn viên quần chúng thay đàn chị trong trường một thời gian. Kết quả lại được đạo diễn chọn đi làm nữ phụ số ba.

Cảnh diễn cũng không nhiều lắm, nhưng lại là một nhân vật rất thu hút người xem.

Sau đó, Thẩm Tri Hạ một phát liền nổi tiếng. Ngay cả đạo diễn cũng kinh ngạc với diễn xuất của cô, liên tục khen ngợi cô có thiên phú diễn xuất.

Một thời gian sau, Thẩm Tri Hạ lại đóng thêm hai bộ phim điện ảnh nữa, khởi chiếu cùng ngày và thu về hơn 800 triệu USD tại phòng vé.

Chỉ trong thời gian ngắn, thù lao đóng phim của Thẩm Tri Hạ đã trực tiếp áp đảo các diễn viên nữ khác, địa vị của cô cũng từ đó mà lên như diều gặp gió.

Người càng nổi tiếng thì càng dễ gặp nhiều thị phi. Anh cả Thẩm Tri Hạ cũng vì thế mà rất lo lắng em gái mình ở bên ngoài sẽ bị bắt nạt. Nhưng khi thấy Thẩm Tri Hạ đối với diễn xuất lại hết lòng yêu thích, anh cũng không nỡ lòng nào mà ngăn cản em gái mình được.

Chỉ là bản thân đã chọn ra một trợ lý để đi theo chăm sóc cô.

Từ khi Thẩm Tri Hạ tiến vào giới giải trí, Tiểu Ngư vẫn luôn làm trợ lý theo sau, đây cũng là lần đầu tiên cô gặp phải tình huống như thế này.

Đôi mắt cô đều khóc đến sưng đỏ.

“Chị làm em sợ muốn chết.”

Mặc dù tai nạn ngoài ý muốn ấy đã trôi qua nhiều giờ, thế nhưng trong lòng Tiểu Ngư vẫn còn sợ hãi không thôi.

Hôm nay phim trường đột nhiên xảy ra sự cố, đèn treo trên trần nhà đột nhiên rơi xuống.

Lúc ấy Thẩm Tri Hạ đang cùng một nữ diễn viên khác đối diễn trên phim trường, thì bất ngờ đèn treo liền rơi xuống. Thẩm Tri Hạ nhanh tay lẹ mắt đã túm lấy nữ diễn viên đối diện, bảo vệ đầu cho cô ấy. Cũng vì vậy mà tay phải cô bị thương.

Tiểu Ngư bị dọa đến hoảng hồn, thế nhưng Thẩm Tri Hạ ngược lại không có phản ứng gì, thậm chí còn ngồi xem bác sĩ băng bó miệng vết thương, đôi khi còn nhìn chằm chằm mà nhắc nhở một câu: “Làm phiền bác sĩ đừng đυ.ng tới cái này, cảm ơn anh.”

Khi đó, Tiểu Ngư tuy đã quay lưng lại với Thẩm Tri Hạ nhưng vẫn đoán được cô đang nói về sợi dây đỏ trên tay phải của mình.

Nói đến cũng kì quái, Tiểu Ngư tuy đã gặp qua nhiều người mang bùa bình an trên người để thu hút may mắn. Nhưng giống với Thẩm Tri Hạ, xem sợi dây đỏ bình thường ấy như một bảo bối mà nâng niu, Tiểu Ngư vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

Sợi chỉ đỏ đã phai gần như là chuyển sang màu trắng, hai đầu tua bắt đầu đứt ra, nhưng Thẩm Tri Hạ lại chưa bao giờ tháo xuống.

Tiểu Ngư có thể ở bên cạnh Thẩm Tri Hạ lâu như vậy, năng lực xem mặt đoán ý tự nhiên cũng là có.

Biết sợi dây đỏ kia có ý nghĩa rất lớn đối với Thẩm Tri Hạ, cô cũng thức thời mà không hỏi quá nhiều.

Sau này, khi biết đến sự tồn tại của Giang Húc, lại nhìn thấy thái độ của Thẩm Tri Hạ đối với anh, Tiểu Ngư liền cho rằng sợi dây đỏ kia có liên quan đến Giang Húc.

Rốt cuộc thì người sáng suốt đều có thể nhìn thấy được tình yêu mà Thẩm Tri Hạ dành cho Giang Húc, thế nhưng thái độ của anh đối với Thẩm Tri Hạ thì lại…

Tiểu Ngư yên lặng nuốt xuống những lời thô tục đến bên miệng. Tin tức Thẩm Tri Hạ bị thương không bị đoàn phim ngăn chặn, anh cả Thẩm Tri Hạ sau khi biết được liền vội vàng lên máy bay trở về nước.

Ngược lại là Giang Húc. Điện thoại một cuộc cũng không có, WeChat lại càng là yên tĩnh không có lấy một tin nhắn, Tiểu Ngư âm thầm vì cô mà cảm thấy bất bình.

Đáng tiếc, Thẩm Tri Hạ lại không để ý, đối với sự thờ ơ của Giang Húc, cô không tức giận. Thậm chí Thẩm Tri Hạ còn dùng chút sức lực cuối cùng mà dặn Tiểu Ngư: “Giúp chị đặt một cái đồng hồ báo thức."

Tiểu Ngư vội đáp ứng không ngừng.

Còn tưởng rằng là việc gì quan trọng, kết quả khi đồng hồ báo thức vang lên một tiếng, cô trơ mắt nhìn Thẩm Tri Hạ đếm ngược thời gian, rồi ở Wechat của Giang Húc gửi hai chữ.

【Thẩm Tri Hạ: Ngủ ngon.】

Tiểu Ngư: “……”

Khóe mắt cô giật liên tục.

Một câu “Ngủ ngon” vẫn là như đá chìm đáy biển. Giang Húc đến một cái dấu chấm câu cũng không hề gửi lại.

Tiểu Ngư tức giận nói: “Được rồi, chị đừng nhìn điện thoại nữa, tên chó Giang Húc kia sẽ không nhắn lại chị đâu…”

Tiểu Ngư vẫn đang trút giận, âm thầm chửi Giang Húc ngu dốt, không biết tốt xấu không biết bao nhiêu lần trong lòng. Lại không chú ý đến Thẩm Tri Hạ đang chớp mắt trên giường.

Nếu lúc ấy, cô được chúc anh ấy ngủ ngon thì đã tốt rồi.

........

Cuối cùng Tiểu Ngư vẫn là bị Thẩm Tri Hạ khuyên đi ngủ.

Thuốc mê đã hết tác dụng, miệng vết thương trên cánh tay bắt đầu đau nhức, khiến cô không thể thoải mái ngủ.

Thẩm Tri Hạ nhíu mày nằm ngửa ở trên giường, vì sợ quấy rầy đến Tiểu Ngư đang nghỉ ngơi ở cách vách giường, cô cố chịu đau nhức mà đi tìm thuốc giảm đau.

Rạng sáng hai giờ bốn mươi, Thẩm Tri Hạ cuối cùng cũng tìm được thuốc giảm đau rồi nuốt xuống.

Ba giờ mười lăm sáng, Thẩm Tri Hạ rốt cuộc cũng buồn ngủ, mơ mơ màng màng mà đi vào giấc ngủ.

Ba giờ rưỡi sáng, Thẩm Tri Hạ hoàn toàn bị di động đánh thức, là tin nhắn Giang Húc gửi tới.

【Giang Húc: Say, lại đây đón tôi.】

Trong phòng bệnh, khi biết Thẩm Tri Hạ muốn rời đi, Tiểu Ngư thiếu chút nữa đã không kìm được tức giận: "Hạ Hạ, bác sĩ đã dặn chị trước tiên phải ở bệnh viện quan sát mấy ngày, không thể xuất viện được.”

“Chị biết, đón được người xong, chị liền trở về.”

“Chị đã thành như vậy còn đón được người nào chứ, bản thân Giang Húc không có tài xế hay sao mà phải nhờ chị? Em cảm thấy anh ta chính là đang cố ý…”

Biết khuyên bảo không có kết quả, Tiểu Ngư cũng không nhiều lời nữa, chỉ là dọc trên đường đi hỏi thăm 108 đời nhà Giang Húc.

Qua kính chiếu hậu thấy được sắc mặt Thẩm Tri Hạ tái nhợt, Tiểu Ngư không đành lòng, rốt cuộc vẫn là im lặng.

Giang Húc như vậy, người đau lòng nhất không ai ngoài Thẩm Tri Hạ, cô cũng không cần thiết mà xát muối vào vết thương.

Nhưng mà vừa đến bến tàu, Tiểu Ngư cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, lời Trần Diệu nói cứ văng vẳng bên tai.

“Giang Húc? Cậu ấy không phải mới vừa đi sao? Là tài xế nhà tôi đưa cậu ấy trở về.”

Trần Diệu nhíu mày hỏi lại.

Trần Diệu đêm nay không tính về nhà, đang chuẩn bị chạy đi tham dự một bữa tiệc khác, bỗng dưng lại thấy bóng dáng ai đó tới gần.

Số lần Thẩm Tri Hạ tìm Giang Húc không ít. Là người hay đi cùng cô, đương nhiên Trần Diệu đối với trợ lý của Thẩm Tri Hạ cũng không xa lạ.

Khi được hỏi, cậu thiếu chút nữa đã mắng Giang Húc không phải người, thế nhưng có người ngoài trước mặt, cậu vẫn là cười "Ha ha" hai tiếng ứng phó cho qua chuyện.

“Có thể là…… gửi nhầm rồi đi, di động cậu ấy hết pin, trong nhà tài xế lại chậm chạp chưa tới, tôi liền cho người đưa Giang Húc về nhà trước.”

Lời vừa nói ra, chính bản thân Trần Diệu cũng cảm thấy chột dạ.

Không trách cậu, thật sự là Giang Húc đã từng làm vậy rất nhiều lần.

Trời mưa to, lại nhờ Thẩm Tri Hạ chạy hơn nửa thành phố mua cho anh bánh bướm, cuối cùng bản thân một chút cũng không ăn.

Càng quá hơn là, có hôm anh gửi tin nhắn hẹn cô, làm Thẩm Tri Hạ đợi hơn ba tiếng nhưng vẫn chưa đến.

Cho nên bây giờ, anh gửi tin nhắn khiến Thẩm Tri Hạ vẫn còn đang bệnh phải chạy tới đây đón người, còn bản thân mình lại rời đi trước. Loại chuyện này xảy ra trên người Giang Húc cũng chẳng còn gì lạ.

Dù sao Thẩm Tri Hạ vẫn là không có khả năng tức giận.

Cô cũng chỉ biết nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, như là trời sinh tính tình vẫn luôn tốt: “Vậy chúng tôi về bệnh viện trước.”

Không có nửa câu oán giận, thậm chí từ đầu tới cuối, lông mày Thẩm Tri Hạ cũng chưa từng nhăn một chút.

Nếu không phải bản thân theo nghĩa duy vật, Trần Diệu thiếu chút nữa đã nghi ngờ có phải Giang Húc đã hạ cổ trên người Thẩm Tri Hạ hay không.

Mặc dù là giữa hè, thế nhưng giữa đêm khuya như vậy, nhiệt độ không khí vẫn là thấp hơn nhiều.

Từng đợt thủy triều gõ vào đá ngầm, từng cơn sóng mang theo nắng nóng mà cuốn trôi hết mọi thứ, chỉ để lại gió biển lạnh buốt.

Thẩm Tri Hạ quấn chặt áo khoác. Khi ra ngoài, cô thậm chí còn chưa kịp thay quần áo bệnh viện, chỉ là tùy tiện mặc thêm áo khoác vào.

Áo khoác to rộng hoàn toàn bao trùm lấy vóc dáng nhỏ nhắn, xinh xắn của cô lại.

Bản thân Thẩm Tri Hạ không để bụng, ngược lại là Tiểu Ngư, không chịu được khi thấy cô phải chịu cảnh như vậy.

Tiểu Ngư không thở dốc, một hơi đem Giang Húc từ đầu tới đuôi thăm hỏi qua một lượt mà không lặp lại bất kì câu mắng chửi nào.

Trần Diệu trợn mắt, há hốc mồm, Thẩm Tri Hạ thì lại tập mãi thành thói quen.

Mãi đến khi Tiểu Ngư chuẩn bị bắt đầu một chủ đề khác, Thẩm Tri Hạ liền kịp thời đem người ngăn lại: "Tiểu Ngư, trước đó không phải em nói gần đây có tiệm bán cháo gạo kê ngon sao?"

Tiểu Ngư mờ mịt vài giây: “Đúng đúng, ở ngay gần đây, có phải chị đói bụng rồi hay không? Em hiện tại liền mang chị qua đó, cháo gạo kê ở tiệm ấy ăn rất ngon…”

Nhắc đến ăn, lực chú ý của Tiểu Ngư quả nhiên bị dẫn dắt rời đi, gấp không chờ nổi mà đưa Thẩm Tri Hạ lên xe.

Chiếc xe nhanh chóng lao vυ't đi, chỉ để lại vài vệt khói mờ nhạt.

Trần Diệu ôm ngực, chậm rãi thở dốc.

So sánh lại, cậu bỗng nhiên cảm thấy mình với bạn gái cũng không đến nỗi tệ lắm.