“Trước đây không phải cô thường xuyên mắng tôi là đồ biếи ŧɦái sao? Tôi rất khó chịu về chuyện đó.” Đôi mắt xanh nhạt của Thương Thiếu Minh ánh lên ý cười khi nhìn Tɧẩʍ ɖυyệt Dư.
“Dù sao bây giờ cô đã phân hóa thành một giống cái không có tinh thần lực, đế quốc sẽ không có ai bảo vệ cô nữa, người muốn cô chết nhiều như vậy..”
“Chi bằng, cô đến làm vật thí nghiệm cho kẻ biếи ŧɦái là tôi đây?”
Thương Thiếu Minh nói đến đây thì phấn khích: “Ít nhất, tôi có thể đảm bảo cho cô một thời gian không chết.”
“Không được!” Tɧẩʍ ɖυyệt Dư lập tức từ chối.
Cô cũng đã từng thấy qua vật thí nghiệm của Thương Thiếu Minh, những sinh vật sống đó trong tay anh ta chẳng khác nào những con số lạnh lùng, bị anh ta giày vò đến sống đi chết lại, thậm chí còn có thể đối mặt với kết cục bị giải phẫu, thà chết còn hơn.
“Thật đáng tiếc.” Thương Thiếu Minh lắc đầu: “Cô có đồng ý đến hay không cũng không quan trọng.”
“Đến lúc đó tôi sẽ viết văn thư xin đế quốc điều cô đến.”
“Dù sao thánh tử phân hóa thành một phế vật, chuyện này quả thực cần phải nghiên cứu kỹ lưỡng.”
Tɧẩʍ ɖυyệt Dư nhìn Thương Thiếu Minh như thể đang nhìn một con quái vật, cô mím môi không trả lời, quay người định rời đi, sau lưng lại vang lên giọng nói của Thương Thiếu Minh.
“Cô sẽ không cho rằng hoàng thái tử Tư Dạ Lẫm sẽ bảo vệ cô đấy chứ?”
Bước chân Tɧẩʍ ɖυyệt Dư hơi khựng lại.
Giọng cười nhạo của Thương Thiếu Minh càng lớn hơn: “Cô đừng thấy bây giờ ngài ấy có vẻ quan tâm đến cô, nhưng ngài ấy không yêu cô.”
“Ngài ấy chỉ yêu nghệ thuật của mình mà thôi.”
“Đợi đến khi ngài ấy nhìn chán rồi, tự nhiên sẽ không bảo vệ cô nữa.”
Giọng điệu của Thương Thiếu Minh đầy mỉa mai: “Dù sao, ngài ấy là giống đực cấp SS, làm sao có thể để mắt đến một giống cái không có chút tinh thần lực nào như cô?”
Tɧẩʍ ɖυyệt Dư cuối cùng không nhịn được nữa quay đầu nhìn hắn: “Thương Thiếu Minh, chuyện của tôi không liên quan gì đến anh!”
Thương Thiếu Minh dường như không hề nhìn thấy sự chán ghét trong mắt cô: “Có quan hệ hay không, cô vào phòng thí nghiệm của tôi chẳng phải sẽ biết sao?”
Tɧẩʍ ɖυyệt Dư sa sầm mặt không nói gì, cô nhanh chóng trao đổi với hệ thống trong thế giới tinh thần.
“Hệ thống, miệng người này thối quá, tao chịu không nổi!]
[Trên người anh ta có thứ gì hữu dụng không?” Tɧẩʍ ɖυyệt Dư hỏi.
[Có.] Hệ thống trả lời: [Trên người Thương Thiếu Minh có mang theo một lọ thuốc mê dạng xịt cỡ lớn, một khi sử dụng có thể khiến người trong phạm vi trăm mét nhanh chóng hôn mê.]
Tɧẩʍ ɖυyệt Dư nghe vậy mắt liền sáng lên, thuốc mê sao... Có lẽ vừa hay có thể giúp được cô.
Thương Thiếu Minh vẫn đuổi theo Tɧẩʍ ɖυyệt Dư: “Cho nên, tôi khuyên cô tốt nhất vẫn nên từ bỏ chống cự...”
“Bốp...!”
Anh ta còn chưa nói xong, Tɧẩʍ ɖυyệt Dư đột nhiên quay lại tát một cái vào mặt anh ta.
Thương Thiếu Minh lần này hoàn toàn không ngờ tới cô sẽ có hành động này, trên mặt là hứng trọn cái tát này.
Mãi đến khi cảm giác đau đớn lan ra, Thương Thiếu Minh mới ý thức được chuyện gì vừa xảy ra!
Vậy mà Tɧẩʍ ɖυyệt Dư tát anh ta một cái, dường như vẫn chưa hả giận, lại chuẩn bị tát anh ta cái thứ hai!
“Tɧẩʍ ɖυyệt Dư!” Thương Thiếu Minh lập tức nắm lấy tay Tɧẩʍ ɖυyệt Dư, anh ta dùng lưỡi khẽ liếʍ lên gò má, thấp giọng cảnh cáo:
“Cô đừng quá đáng!”
Nhưng đây vốn là tác phong trước nay của Tɧẩʍ ɖυyệt Dư, Thương Thiếu Minh vừa quen thuộc lại có chút không quen.
Dù sao anh ta cũng là một giống đực cấp B, lại bị một giống cái không có tinh thần lực đánh! Chuyện này dù nhìn thế nào cũng thấy mất mặt!