Xuyên Thành Giống Cái Siêu Hiếm, Bị Các Lão Đại Điên Cuồng Đoạt Sủng

Chương 24

Những tiếng bàn luận kia dần dần nhỏ xuống, Tɧẩʍ ɖυyệt Dư nghe lại là tâm tình có chút phức tạp.

Là bởi vì không có giống cái có thể trấn an hắn, cho nên Tư Dạ Lẫm đây là triệt để buông thả sao...

[Ai nói không có giống cái cấp S?] Hệ thống nghe vậy, thấp giọng lẩm bẩm.

[Chủ nhân, không phải cô sẽ có cơ hội trở thành giống cái cấp S sao? Không, là giống cái cấp SSS!]

Tɧẩʍ ɖυyệt Dư trừng mắt nhìn hệ thống: “Đừng nói mò, còn không biết là chuyện lúc nào.”

[Tôi cảm thấy sắp rồi.] Hệ thống cười tủm tỉm trả lời: [Dù sao khuôn mặt của chủ nhân cũng không phải là đẹp vô ích, nào có giống đực thấy mà không động tâm?]

[Cho dù là người lạnh lùng xưa nay như Tư Dạ Lẫm không phải cũng nổi lên hứng thú với tướng mạo của cô sao?]

Tɧẩʍ ɖυyệt Dư đang muốn phản bác nó, chợt nghe bên ngoài lều vải có tiếng bước chân dần dần tới gần.

Là mấy tên binh sĩ bưng mấy cái khay tiến đến, đặt tới trước mặt Tɧẩʍ ɖυyệt Dư.

“Thẩm tiểu thư, đây là bữa sáng điện hạ cố ý dặn dò chuẩn bị cho cô.”

“Điện hạ nói buổi sáng cô có thể nghỉ ngơi trước, buổi chiều ngài ấy sẽ tiếp tục tới tìm cô.”

Tɧẩʍ ɖυyệt Dư hơi nhíu mày, cô nhìn đĩa thức ăn trước mặt, là bánh mì và thịt bò.

“Tôi biết rồi.” Tɧẩʍ ɖυyệt Dư trả lời.

Cô vẫn chọn ăn sáng trước, dù sao ăn no mới có sức chạy trốn.

Sau khi ăn xong, Tɧẩʍ ɖυyệt Dư chọn cách đi xung quanh để xem xét tình hình, mặc dù cô vừa ra khỏi lều đã có binh lính đi theo, nhưng đây cũng không phải là vấn đề lớn.

Không biết vì lý do gì mà Tɧẩʍ ɖυyệt Dư không thấy bóng dáng của Tư Dạ Lẫm, nhưng cô quan sát sơ qua, binh lính đóng quân ở đây khoảng chừng bảy tám chục người.

Cô phải làm thế nào để trốn thoát đây...

Khi đi ngang qua một cái lều, bên trong bỗng nhiên truyền ra tiếng gọi khẽ của một người đàn ông.

“Thánh tử.”

Tɧẩʍ ɖυyệt Dư nghe thấy cách gọi này, theo phản xạ toàn thân cứng đờ, nhìn về phía người kia.

Chỉ thấy một người đàn ông vén lều bước ra.

Anh ta mặc áo sơ mi sẫm màu khoác bên ngoài là áo khoác trắng, đôi chân thon dài mang đôi giày tây cổ điển, dáng người trông đặc biệt cao ráo.

Điều đặc biệt thu hút là đôi mắt xanh nhạt, cùng với những đường nét góc cạnh mang hơi hướng phương Tây, sống mũi cao, đeo kính gọng mảnh, khóe miệng nở nụ cười vài phần tà mị, mang đến cảm giác u ám khó hiểu.

“Tiến sĩ Thương.” Vài người lính khác nhìn thấy anh ta, lập tức cúi chào.

Nhắc đến đây, Tɧẩʍ ɖυyệt Dư mới nhớ ra anh ta là ai, đó cũng là một trong những người mà nguyên chủ từng đắc tội, Thương Thiếu Minh.

“Anh tìm tôi sao?” Tɧẩʍ ɖυyệt Dư khoanh tay nhìn anh ta, toàn thân toát lên vẻ kháng cự.

“Đương nhiên.” Thương Thiếu Minh nhìn Tɧẩʍ ɖυyệt Dư, đẩy gọng kính.

“Hoàng thái tử điện hạ đến bắt cô đã lâu không về, tôi dĩ nhiên cũng phải đến xem.”

“Không ngờ cô...” Thương Thiếu Minh nhìn dáng vẻ của Tɧẩʍ ɖυyệt Dư, tặc lưỡi cảm thán: “Lại phân hóa thành dáng vẻ này!”

“Thật thú vị.”

Ánh mắt anh ta nhìn Tɧẩʍ ɖυyệt Dư không giống như đang nhìn một con người mà giống như đang nhìn một vật thí nghiệm, Tɧẩʍ ɖυyệt Dư khó chịu lùi lại một bước.

“Thảo nào, thảo nào hoàng thái tử điện hạ lại tạm thời giữ cô lại...”

Thương Thiếu Minh tiến lên một bước: “Cô thực sự đáng giá để ngài ấy làm như vậy.”

Tɧẩʍ ɖυyệt Dư cau mày: “Rốt cuộc anh muốn nói gì?”