Nghe thấy câu này, Đường Giảo hài lòng, mà mọi người trong phòng cũng hiểu được ý nghĩa trong lời cô trước đó, vị Thiếu soái này, người vừa cùng bọn họ ăn uống như một vị thiếu gia, quả nhiên là đại đô đốc tay năm quân quyền ở Huy Thành.
Trong lúc nhất thời, Vương Bách Tùng cũng không dám nói gì thêm.
Đúng lúc bác sĩ Trần thu dọn dụng cụ, "Cơ thể của Đường tiểu thư, gần đây thực sự không thích hợp để ra ngoài tham gia tiệc tùng, cần phải dưỡng bệnh cho tốt."
Đường Giảo cùng với Đường Đông Tuyết đều ngẩn người, ngay cả sắc mặt của Trương Nhược Tĩnh cũng thay đổi, Đường Đông Tuyết gần như run rẩy hỏi: "Bác sĩ Trần, sức khỏe của con gái tôi còn vấn đề gì hay sao? Có phải cơn sốt cao đó đã làm hỏng cơ thể của con bé hay không?"
Bác sĩ Trần lắc đầu, "Đường tiểu thư gần đây có phải bị chứng mất ngủ không? Đêm khó ngủ, ngay cả khi ngủ cũng thường mê mang, cơ thể đổ mồ hôi rất nhiều, thỉnh thoảng còn kèm theo tình trạng hồi hộp?"
Những triệu chứng mà bác sĩ Trần nói cô đều có, mỗi khi giữa đêm nghĩ về những chuyện ở kiếp trước, cô như có vật gì nghẹn trong cổ, chỉ muốn nghiền nát tất cả những người đó thành tro xương.
Cô ngượng ngùng cười, lảng tránh ánh mắt đánh giá của Trương Nhược Tĩnh, "Bác sĩ Trần nói đúng."
"Là do cô sầu lo quá, điều này rất hại cho sức khỏe, tôi sẽ kê cho cô vài liều thuốc an thần, cô cần phải học cách tự điều chỉnh." Lời bác sĩ Trần như đang khuyên nhủ con gái, thở dài đưa đơn thuốc đã chỉnh sửa lại cho Đường Đông Tuyết.
Bầu không khí trong phòng khách bỗng trở nên căng thẳng, Đường Giảo đưa thiệp mời lại cho Vương Bách Tùng, "Cha, cha có nghe thấy không, lần này con thực sự không thể đi, cha vẫn nên trả lại thiệp mời này đi."
Nói xong, cô gọi cô hầu gái mang chiếc hộp thiếc ở đầu giường xuống.
"Vì bệnh của tôi mà khiến Thiếu soái phải chạy đi chạy lại hai lần, tôi cũng không có gì để tặng Thiếu soái, chỉ có một hộp kẹo thôi, chắc chắn không ai có thể nói đó là hối lộ cho Thiếu soái."
Cô vừa nói đùa vừa mở hộp thiếc ra, bên trong đầy kẹo sữa bọc giấy, tràn ra ngoài, sáng lấp lánh khiến mọi người trong phòng khách đều nhìn thấy, cô mới đưa hộp kẹo cho anh.
Chiếc hộp nặng hơn nhiều so với kẹo khiến Trương Nhược Tĩnh nhướng mày, nhìn Đường Giảo một cái thật sâu, rồi mới cười khẽ ra tiếng, "Cảm ơn em họ đã đãi khách."
Khi Trương Nhược Tĩnh và bác sĩ Trần rời khỏi dinh thự Đường gia, đèn đuốc đã sáng rực, bác sĩ Trần nhìn Trương Nhược Tĩnh ôm chặt cái hộp kẹo như bảo bối, hỏi: "Vị Đường tiểu thư kia cũng thật kỳ lạ, tuổi kia mà hành động lại trẻ con, lại tặng cho cậu một hộp kẹo để cảm ơn, trong khi tôi còn chẩn đoán ra cô ấy bị bệnh không nhẹ."
"Trẻ con?" Trương Nhược Tĩnh lặp lại hai chữ đó, cười mở hộp kẹo ra, đổ đầy kẹo ra ngoài.
"Này, nếu cậu không ăn thì đưa cho tôi, lần sau những đứa ranh kia kêu la vì tiêm thuốc, tôi sẽ dùng kẹo để dỗ chúng, xem chúng có xấu hổ không." Lời bác sĩ Trần đột ngột dừng lại, "Hả? Đó là súng?"
Trên ghế sau của chiếc xe nhỏ, giữa những viên kẹo trắng nổi bật lên một khẩu súng đen, không phải là khẩu súng mà Trương Nhược Tĩnh đã đưa cho Đường Giảo để tự vệ hôm xảy ra phong trào sinh viên đó sao.
Trương Nhược Tĩnh lấy khẩu súng ra, trên súng còn dán một mảnh giấy nhỏ, chữ viết thanh nhã đoan trang nhưng cũng có thể nhìn thấy vẻ mạnh mẽ sắc bén, "Cảm ơn Thiếu soái đã cứu mạng, khẩu súng này trả lại, tôi tên là Đường Giảo."
"Ha ha, Đường Giảo, hay cho một Đường Giảo."
Trong xe ngập tràn tiếng cười trầm ấm hùng hậu của người đàn ông.