Sư Tôn Cũng Tu Đạo Vô Tình Sao?

Chương 27

Trận đấu thần thức bất ngờ công kích trên tầng lầu chỉ diễn ra trong chớp mắt.

Nhưng, những người ở tầng ba, dù không cảm nhận được toàn bộ sức mạnh ẩn chứa trong đó, vẫn không khỏi kinh ngạc. Họ kinh ngạc khi người ở tầng hai đối đầu với trưởng lão Hạ gia còn có thể an toàn rút lui mà không có việc gì.

Nhân vật có thực lực như vậy, trên đại địa Cửu Châu chắc chắn không phải kẻ vô danh.

Ngay cả Yêu Hoàng Phù Hi, luôn giữ vẻ điềm tĩnh, cũng không kìm được mà dò thần thức, hướng ánh mắt về phía tầng hai.

“Chẳng lẽ là…”

Yến Thiếu Lăng, vốn đang nằm lười biếng trên ghế, đột nhiên ngồi bật dậy khi ánh mắt lướt qua bóng người vừa được đẩy ra khỏi phòng ở tầng hai. Dáng hình ấy rõ ràng khác hẳn Thẩm Bùi Nhiên, nhưng trong lòng hắn như có một dự cảm mãnh liệt — người đó chắc chắn là Thẩm Bùi Nhiên.

Ánh mắt hắn sáng bừng, không thể che giấu sự kích động, vội vã lao ra cửa.

Nhị trưởng lão của Yến gia đứng cạnh, thần sắc trầm xuống. Ông ta không quên, thậm chí không dám quên, lần giao đấu ngắn ngủi với Kiếm Tôn một tháng trước. Thần thức của Lâu Tri Diệc mạnh mẽ đến mức khiến người khác phải e ngại.

Hiện giờ, Lâu Tri Diệc cố ý giấu thân phận, hẳn là có lý do. Nhưng nếu y đã che giấu thì sẽ gây khó khăn cho ông ta truy sát Thẩm Bùi Nhiên.

Nhìn Yến Thiếu Lăng hùng hổ lao ra khỏi cửa, nhị trưởng lão cân nhắc một chút rồi âm thầm lẩn theo sau.

Bên trong phòng, Lâu Tri Diệc đứng vững giữa ghế lô, thanh âm bình tĩnh, nói:

“Ta thực không ngờ, ngay tại thần thành Yên Châu, cũng có kẻ vì xấu hổ mà giận dữ ra tay hạ độc thủ.”

Hệ thống lập tức nhắc nhở: “Là người của Hạ gia, Hạ Thanh Tầm.”

“Chẳng lẽ Hạ Thanh Tầm cũng là loại cặn bã tra công?” Lâu Tri Diệc thầm nghĩ.

“Hắn còn chưa xứng!” Hệ thống lạnh nhạt giải thích. “Người đáng gọi là tra công thực sự phải là Hạ Văn Châu, thiếu chủ Hạ gia.”

Trong đại sảnh của hội đấu giá, một câu nói của Lâu Tri Diệc lập tức gây ra xôn xao.

Đúng vậy! Nếu tứ đại thế gia cứ ỷ vào quyền thế mà ngang nhiên lộng hành tại thần thành Yên Châu thì còn cần đến thành chủ để làm gì? Nếu họ thực sự tiếp tục thái độ kiêu ngạo và ức hϊếp người khác như vậy, liệu họ còn có chỗ đứng ở Yên Châu?

Ở tầng ba, Hạ Thanh Tầm đứng giữa sự chỉ trích, lòng bàn tay bị mảnh gỗ vụn bắn qua khiến máu tươi chảy ròng ròng.

Nhưng đó chỉ là vết thương nhỏ. Thứ khiến hắn chịu đả kích nặng nề hơn chính là trận đấu thần thức vừa rồi.

Hạ Thanh Tầm bị kẹt giữa hai luồng thần thức mạnh mẽ. Khoảnh khắc cả hai chạm trán và bùng nổ, một phần thần thức của hắn lập tức bị kéo ra ngoài và nghiền nát thành tro bụi.

Nghe được những lời này, trong lòng Hạ Thanh Tầm càng thêm tức giận, bàn tay nắm chặt, muốn lao ra, nhưng ngay lập tức bị trưởng lão Hạ hia ở bên cạnh giữ lại.

Trưởng lão Hạ gia nói: “Vừa rồi, ta đã báo cáo với thiếu chủ Hạ Văn Châu về chuyện này.”

Hạ Thanh Tầm nghe vậy, biết chuyện mình đã bị Hạ Văn Châu biết đến, lập tức im lặng, không nói gì thêm.

Nghe tin hội đấu giá xảy ra chuyện thành chủ thần thành Yên Châu vội vàng đến nơi. Ông ta cúi đầu chắp tay, hướng về phía Lâu Tri Diệc ở tầng hai nói: “Việc này là do ta không tốt, tất cả trách nhiệm thuộc về ta. Nếu không phải ta mời người Hạ gia đến, hai bên cũng sẽ không có xung đột.”

“Vì mặt mũi của ta, chúng ta sẽ làm cho việc này trở thành chuyện nhỏ, coi như chưa từng xảy ra.” Thành chủ giải thích, “Hội đấu giá sẽ bồi thường cho đạo hữu.”

Dĩ nhiên, khi nói đến bồi thường, không phải là hội đấu giá chịu trách nhiệm, mà là Hạ gia.

Lâu Tri Diệc khoanh tay đứng im, thờ ơ, gật đầu, nói: “Vậy thì nói đến chuyện bồi thường đi. Hạ gia không đến mức phải nhờ hội đấu giá làm việc này chứ?”

Thành chủ Yên Châu không ngờ Lâu Tri Diệc lại chỉ trích như vậy trước mặt mọi người. Ông ta ngập ngừng một chút, rồi im lặng, ánh mắt chuyển về phía Hạ Thanh Tầm đang ngồi ở ghế lô.

Hạ Thanh Tầm đứng gần cửa sổ, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía trước.

Hắn siết chặt bàn tay bên người, không ngờ người này lại dám công khai làm nhục Hạ gia trước mặt mọi người, không giữ thể diện cho họ.

Trưởng lão Hạ gia đứng phía sau Hạ Thanh Tầm, vẻ mặt thay đổi, đột nhiên lên tiếng: “Nhị công tử, đó là một đạo thần thức của thiếu chủ.”

Lời vừa dứt, một tia linh quang xuất hiện, rồi một thân ảnh xuất hiện từ trong đó.

Khi thân ảnh này xuất hiện, nhiều người lập tức nhận ra đó là ai.

Đó chính là Hạ Văn Châu, thiếu chủ Hạ gia, một trong những đệ tử mạnh nhất của Đạo Tông. Trước đây, có tin đồn rằng năm năm trước Hạ Văn Châu đã từng bị bại dưới tay một người, nhưng vẫn giữ được danh tiếng vô địch.

Trong khi Kiếm Tông và Đạo Tông là hai thế lực đối nghịch, Kinh Uyên của Kiếm Tông và Hạ Văn Châu của Đạo Tông luôn là hai đối thủ, dù họ chưa bao giờ trực tiếp gặp mặt.

Mọi người không khỏi khẽ liếc nhau, thầm nghĩ: “Không phải chứ? Đại sư huynh Kiếm Tông Kinh Uyên cũng có mặt ở đây?”

Hệ thống liền lên tiếng: “Ký chủ, đây là Hạ Văn Châu, thiếu chủ Hạ gia, đệ tử đứng đầu Đạo Tông hiện tại.”

Lâu Tri Diệc nghe vậy, liếc nhìn.

Hạ Văn Châu có vẻ ngoài tuấn mỹ, đôi mắt sáng như kiếm, khí chất thanh cao. Hắn mặc một bộ y phục trắng tuyết, tay áo thướt tha như vẽ tranh thủy mặc, khí thế quanh người toát lên vẻ tao nhã, quý phái.

Lâu Tri Diệc không khỏi thầm nghĩ: “Rốt cuộc là sao? Tại sao mấy kẻ cặn bã này lại tụ hội ở thần thành Yên Châu?”

Hệ thống đáp: “Ký chủ, là ngài đã chọc tới Hạ Văn Châu.”

Hạ Văn Châu nhìn Hạ Thanh Tầm bên cạnh, thần sắc của hắn lập tức thay đổi, không còn vẻ tự mãn như lúc trước. Hắn cúi đầu, đứng yên lặng bên cạnh Hạ Văn Châu.

Hạ Văn Châu không vội vã, chỉ chắp tay nói: “Đạo hữu, chúng ta có thể trao đổi một chút không?”

Lâu Tri Diệc nhẹ gật đầu, bình thản đáp: “Được, nói về chuyện bồi thường đi.”

Hạ Thanh Tầm nghe thấy giọng Lâu Tri Diệc, không nhịn được siết chặt nắm tay, tức giận nói: “Ngươi đến Lương Châu, Hạ gia chúng ta có thể cho ngươi mọi thứ!”

Theo suy nghĩ thông thường, ai lại dám đến Hạ gia mà không e ngại gì?

Lâu Tri Diệc nghe thấy lời này, không khỏi bật cười trong lòng.

“Hạ Thanh Tầm!” Hạ Văn Châu quát lớn, thanh âm trầm xuống.

Hạ Thanh Tầm bị quát như vậy, không dám nói thêm lời nào.

Hạ Văn Châu quay sang, tiếp tục nói: “Nếu đạo hữu ở hội đấu giá này, vậy cứ như vậy đi. Đạo hữu có thể tùy ý chọn ra năm món đấu giá tại nhà đấu giá Yến Châu này. Hạ gia sẽ mua lại những món đó với mức giá đấu giá cao nhất, coi như bồi thường cho đạo hữu. Thế nào?”

Lâu Tri Diệc suy nghĩ một chút rồi đáp: “Được.”

Y tiện tay cầm lấy danh sách các món đồ đấu giá của buổi tối hôm nay, lướt qua một lượt và nhanh chóng chọn ra năm món, thông báo cho mọi người biết.

Khi Lâu Tri Diệc đưa ra năm món đồ đấu giá, không ít người có mặt trong đại sảnh không khỏi giật mình.

Dù họ không biết thân phận của Lâu Tri Diệc, cũng không rõ tu vi của y, nhưng lúc này, họ cảm nhận được một điều đặc biệt: trên đại địa Cửu Châu, có rất ít người bình tĩnh dám đối mặt với một thế gia hùng mạnh như Hạ gia.

“Hạ Văn Châu, mời.”

Lâu Tri Diệc buông tấm gỗ trong tay xuống, bình tĩnh nói.

Y không gọi đối phương là “đạo hữu”, cũng không sử dụng bất kỳ tôn xưng nào dành cho Hạ Văn Châu.

Hạ Thanh Tầm nghe thấy danh sách năm món hàng đấu giá vừa được liệt kê, sắc mặt lập tức tái nhợt.

Những món đấu giá kia, giá trị tối thiểu cũng phải trên trăm vạn linh thạch!

Dù Hạ gia giàu có thì một năm sản xuất linh thạch cũng chỉ đến tầm ấy mà thôi.

Hạ Văn Châu nghe vậy, vẫn giữ thần sắc bình tĩnh. Ánh mắt dừng lại trên người Lâu Tri Diệc, nói:

“Thành chủ làm chứng, Hạ gia sẽ dùng giá đấu giá cao nhất từ trước đến nay để mua lại năm món này và giao chúng cho vị đạo hữu này như một lời bồi thường.”

Từ đầu là do Hạ Thanh Tầm hồ đồ, ngông cuồng mà gây chuyện. Hiện tại lại khiến Hạ gia gánh chịu thiệt hại gần trăm vạn linh thạch.

Dù cho tính tình hỗn láo hay vô phép đến đâu, lần này Hạ Thanh Tầm cũng hiểu rằng bản thân đã gây họa lớn.

Thành chủ thần thành nghe vậy, chắp tay đáp lời: “Ta sẽ lập tức sắp xếp.”

Hạ Văn Châu quay đầu nhìn Hạ Thanh Tầm, giọng trầm xuống: “Hạ Thanh Tầm, chuyện hôm nay, ngươi tự về gia tộc chịu phạt.”

Dứt lời, bóng dáng Hạ Văn Châu dần mờ đi rồi biến mất.

Mọi người đang chờ đợi khoảnh khắc Hạ Văn Châu và Kinh Uyên trực diện đối mặt nhưng cuối cùng lại không được chứng kiến, khiến không ít kẻ cảm thấy tiếc nuối.

Tuy nhiên, nghĩ đến sự việc Hạ Thanh Tầm gây ra hôm nay, đám đông lại không nhịn được mà rì rầm bàn tán.

Thành chủ thần thành mời Lâu Tri Diệc sang một nơi khác để thảo luận việc bồi thường. Lâu Tri Diệc suy nghĩ một lát rồi bước ra khỏi gian phòng riêng.

Ngoài hành lang, người hầu đã đứng chờ sẵn.

Thẩm Bùi Nhiên, từ lúc bị Lâu Tri Diệc đẩy ra khỏi cửa sau, vẫn luôn đứng đợi, chưa từng rời đi.

Nghe thấy tiếng cửa mở, Thẩm Bùi Nhiên lập tức ngước mắt nhìn về phía Lâu Tri Diệc.

Lâu Tri Diệc tiến lại gần, nhẹ giọng nói: “Đi thôi.”

Đi hết hành lang dài, y chợt quay sang người hầu bên cạnh, nói: “Tiểu hài nhi nhà ta muốn ra ngoài hóng gió, ta đưa hắn đến cổng trước.”

Lâu Tri Diệc đưa Thẩm Bùi Nhiên ra tới cửa của hội đấu giá, nói: “Ngươi cứ đi dạo phố một lúc, ta sẽ tìm ngươi sau.”

Thẩm Bùi Nhiên lẳng lặng nhìn y một hồi lâu, sau đó khẽ gật đầu, đáp nhẹ: “Được.”

Lâu Tri Diệc đặt một quả hạch đào vào tay Thẩm Bùi Nhiên, cười nói: “Quả hạch đào cũng cho ngươi chơi.”

Nhìn bóng dáng Thẩm Bùi Nhiên hòa vào đám đông trên con phố dài, Lâu Tri Diệc mới quay đầu lại, ra hiệu cho người hầu: “Dẫn ta đi gặp thành chủ.”

Trước đây, tất cả sự chú ý đều đổ dồn vào Lâu Tri Diệc. Giờ, khi Thẩm Bùi Nhiên rời đi hoặc nếu hắn đổi diện mạo rồi quay lại, sẽ an toàn hơn nhiều so với tiếp tục đứng bên cạnh y.

Người hầu dẫn Lâu Tri Diệc đi qua một hành lang dài, đến phòng tiếp khách của hội đấu giá.

Thành chủ thần thành đã chờ sẵn ở đó, thấy Lâu Tri Diệc đến liền đứng dậy nghênh đón nói: “Đây là năm món hàng đấu giá ngươi đã chọn. Hạ gia đã gửi đủ linh thạch để mua chúng.”

Lâu Tri Diệc đưa mắt nhìn qua, nói: “Nếu năm món hàng này đã là của ta, vậy cứ để chúng được bán đấu giá theo kế hoạch ban đầu, không thành vấn đề chứ?”

Thành chủ hơi sững người, sau đó dường như hiểu ra điều gì. Ánh mắt ông nhìn Lâu Tri Diệc đầy vẻ tán thưởng, gật đầu đáp: “Được.”

Hạ gia đã công khai hứa sẽ giao năm món hàng này như một lời bồi thường. Nhưng dù là thế gia nội tình thâm hậu, ai dám chắc bọn họ sẽ không dùng những món đồ này làm manh mối để truy tìm tung tích của Lâu Tri Diệc?

Hôm nay, cuộc đấu giá thu hút sự chú ý của đông đảo người trong giới. Hành động giữ nguyên kế hoạch đấu giá của Lâu Tri Diệc chẳng khác nào tuyên bố với Hạ gia rằng những món này không nằm trong tay y. Đồng thời, đây cũng là lời cảnh cáo ngầm.

Lâu Tri Diệc lại hỏi: “Khi nào thì ta nhận được tiền bán đấu giá? Số linh thạch mà ta đã trả cho năm phần linh vật nhân sâm kỳ ảo trước đó, cũng có thể khấu trừ luôn.”

Thành chủ thần thành ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: “Chúng ta sẽ tính toán sau khi năm món hàng này được bán đấu giá xong. Lúc đó, toàn bộ linh thạch sẽ được giao đến tay đạo hữu.”

Khoảng cách đến phiên đấu giá món cuối cùng không còn xa.

Lâu Tri Diệc tuy sắc mặt vẫn bình thản, nhưng trong lòng có chút trăn trở.

Nếu những kẻ đó thực sự gây sự, liệu có làm liên lụy đến người vô tội không?

Lâu Tri Diệc liên hệ với hệ thống để xác nhận và nhận lại được một câu cười lạnh:

“Ký chủ, ngài có nghĩ kỹ chưa? Trong đám người kia, có bao nhiêu tên là tra công?”

"Trong đó, những tên tra công kia đâu phải đèn cạn dầu."

Lâu Tri Diệc trầm ngâm một lát, rồi lên tiếng: “Được, đến lúc đó ta sẽ đến nhân.”

Thành chủ thần thành nghe vậy, hỏi: “Đạo hữu, ghế lô của ngài đã bị hủy. Ngài có muốn lên tầng ba? Ta sẽ sắp xếp một gian ghế lô mới cho ngài.”

Trong suy nghĩ của thành chủ, một người xuất hiện tại thần thành Yên Châu hôm nay, lại dám đối đầu với Hạ gia thì chắc chắn mục tiêu của y cũng là món đấu giá cuối cùng.

“Không cần.”

Lâu Tri Diệc: “Ta sẽ đợi ở phòng tiếp khách. Lát nữa chỉ cần cho người mang linh thạch đến tay ta là được. Thành chủ cứ tự nhiên.”

Thành chủ thoáng chần chừ, ánh mắt không khỏi chăm chú nhìn gương mặt của Lâu Tri Diệc.

Ánh mắt ông đầy vẻ nghi hoặc và sửng sốt, như thể đang nghĩ: “Trên đời lại có người không quan tâm đến món đồ đủ để thay đổi cục diện Cửu Châu? Ta phải nhớ kỹ gương mặt này.”

Sau khi thành chủ rời đi, hệ thống liền hỏi: “Ký chủ, ngài thực sự không hứng thú với món đấu giá cuối cùng sao? Không lẽ vì Thẩm Bùi Nhiên, ngài không muốn tìm hiểu một chút?”

Lâu Tri Diệc bình thản đáp trong lòng: “Có chút tò mò, nhưng ta biết rõ tình trạng hiện tại của mình, vẫn nên tự lượng sức thì hơn.”

Đừng nhìn Lâu Tri Diệc khi đối diện người của Hạ gia vẫn giữ được vẻ bình thản, thần sắc tự nhiên, như thể hoàn toàn không để Hạ Văn Châu vào mắt.

Nhưng chỉ có chính y hiểu rõ, mỗi bước đi hiện tại đều giống như bước trên lưỡi dao sắc bén.

Những chuyện xa vời thì không nói, chỉ tính đến hai kẻ đứng đầu là Chi Chủ của chợ đen ngầm và Yêu Hoàng Phù Hi, tu vi của họ tuy không vượt trội nhưng vẫn là những nhân vật hàng đầu trong giới Đại Thừa.

Nếu hai kẻ đó liên thủ...

Hệ thống sau một lúc chần chừ mới lên tiếng: “Ta cảm thấy Chi Chủ chợ đen ngầm và Yêu Hoàng Phù Hi chưa chắc đã đạt được sự đồng thuận.”

Nghe vậy, Lâu Tri Diệc thoáng sững lại, trong lòng vừa cảm thấy chột dạ lại có chút đắc ý.

Nếu sự hợp tác giữa Chi Chủ chợ đen và Yêu Hoàng Phù Hi bị phá vỡ, chẳng phải người lập công lớn nhất chính là mình – “Yêu Hoàng giả” này sao?

“Thẩm Bùi Nhiên giờ chỉ mới là Trúc Cơ, ngươi bắt hắn tham gia vào đại sự Cửu Châu? Như vậy chẳng phải là làm khó một thiếu niên sao?” Lâu Tri Diệc vừa nói vừa nhướng mày, như thể giãi bày: “Chờ đến khi hắn trưởng thành, Cửu Châu này mới thực sự là thiên địa của hắn.”

Trong phòng tiếp khách của hội đấu giá, người hầu mang lên một tách linh trà. Lâu Tri Diệc khẽ gật đầu, nói lời cảm ơn, sau đó cầm lấy tách trà, thong thả thưởng thức.

Một lúc sau, như chợt nhớ ra điều gì, y không yên tâm hỏi hệ thống:

“Hệ thống, quả hạch đào kia đang ở trên người Thẩm Bùi Nhiên. Nếu hắn gặp phải nguy hiểm, ngươi nhất định phải báo cho ta ngay lập tức. Ngoài những lúc như vậy thì không cần bận tâm.”

Để cho tiểu hài nhi một chút tự do mà vui chơi.

Hệ thống: “Ngài yên tâm, ta luôn để mắt, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

.....

Thẩm Bùi Nhiên ở trong dòng người đông đúc, xung quanh là những âm thanh náo nhiệt vang lên không ngớt.

Đi được một đoạn khá lâu, hắn chậm rãi dừng chân, ngoảnh đầu nhìn lại phía sau.

Giữa trung tâm thần thành Yên Châu, tòa nhà đấu giá sừng sững kia hiện ra cao vυ't, nổi bật giữa muôn vàn ánh đèn rực rỡ.

“Đừng sợ, có ta ở đây.”

Lời nói của Lâu Tri Diệc, cùng hành động chắn trước tầm mắt và đẩy hắn ra ngoài ghế lô lúc trước, chợt ùa về trong ký ức của Thẩm Bùi Nhiên, khiến hàng mi hắn khẽ rung.

Từ trước tới nay, hắn chưa từng thể hiện sức mạnh hay thủ đoạn thật sự trước mặt Lâu Tri Diệc. Trong mắt sư tôn, hắn mãi mãi là một đứa trẻ cần được bảo vệ.

Nhưng chính hắn lại không dám, cũng không muốn phơi bày.

Những thủ đoạn đó… đều quá bẩn thỉu.

Một lúc lâu sau, Thẩm Bùi Nhiên cúi thấp đôi mắt, bước tiếp về phía sâu bên trong dòng người.

Bỏ lại sự huyên náo phía sau, ánh sáng quanh hắn dần dần mờ nhạt đi.

Hắn tiếp tục tiến lên, đi qua một ngã rẽ. Phía trước, ánh sáng hoàn toàn tắt lịm. Bốn bề im lặng đến đáng sợ, như thể những âm thanh náo nhiệt đã bị cách ly, biến mất khỏi thế giới này.

Ngước mắt nhìn lên, Thẩm Bùi Nhiên bắt gặp bóng dáng nhị trưởng lão Yến Gia – kẻ dường như đã chờ ở đây từ lâu.

Thẩm Bùi Nhiên không thay đổi sắc mặt, đầu ngón tay khẽ chạm vào hạch đào bên người, kích hoạt sức mạnh phong ấn bên trong.

Nhị trưởng lão của Yến gia, đứng cạnh Yến Thiếu Lăng, ra lệnh cho thiếu chủ của mình rời đi theo lối khác, để lại nơi này làm chiến trường.

Ông đã chờ rất lâu chỉ vì mục đích duy nhất – diệt trừ tận gốc người của Thẩm gia.

Thẩm Bùi Nhiên: “Ngươi đến để gϊếŧ ta. Ta có thể hỏi lý do được không?”

Nhị trưởng lão cười lạnh, ánh mắt đầy hung ác, bàn tay đã sẵn sàng vận toàn lực cho một đòn chí mạng.

Thiếu niên đứng lặng yên, an tĩnh đến đáng sợ, tựa như đã chấp nhận hiện thực, thần sắc bình thản.

“Không có lý do gì khác,” Nhị trưởng lão Yến gia gằn giọng. “Vì ngươi sinh ra trong Thẩm gia. Làm người của Thẩm gia, ngươi đáng chết!”

Một chưởng chém xuống nhưng nhị trưởng lão chợt nhận ra điều gì đó không ổn. Đáng tiếc, một khi chiêu thức đã xuất, không thể thu hồi.

“Ầm——!”

“Chết đi!” Ông ta hét lớn.

Thẩm Bùi Nhiên nhấc mi mắt, đáy mắt ánh lên tia lạnh lẽo.

“Ngươi… ngươi không phải…”

Thanh âm của lưỡi dao sắc bén xuyên qua da thịt vang lên, hòa trộn giữa thực tại và ảo cảnh. Nhị trưởng lão Yến gia, là một tu sĩ Độ Kiếp, đến tận giây phút cuối cùng cũng không thể hiểu được, làm thế nào mình lại bỏ mạng dưới tay một kẻ mới tu luyện chưa đầy một tháng.

Khi nhị trưởng lão gục xuống, ảo cảnh cũng tan biến. Sự tĩnh lặng quái dị kéo dài vài giây, trước khi bị tiếng náo nhiệt từ xa xa lấp đầy.

Thẩm Bùi Nhiên đứng lặng giữa bóng tối.

Ánh sáng nhè nhẹ len vào từ từ, chiếu lên bộ y phục đen tuyền trên người hắn, hắt lên khuôn mặt tinh xảo nhưng lạnh nhạt đến vô cảm.

Hắn cúi mắt nhìn đầu ngón tay mình, nơi dính một chút máu đỏ.

Rõ ràng hắn đã cố gắng hết sức, nhưng vẫn không thể tránh khỏi bị vấy bẩn.

Sau đó, từ không gian trữ vật, hắn lấy ra một chiếc khăn trắng. Từng chút một, hắn cẩn thận lau sạch vết máu trên tay.

Xa xa, tiếng chuông báo tang vang lên từ nơi Yến gia đóng quân tại Yên Châu.

Thiếu niên thả chiếc khăn trắng đã dính máu xuống đất, không chút do dự quay lưng bước đi, hướng về phía tòa nhà đấu giá cao sừng sững trước mặt, chậm rãi đi đến.

-------------DFY-------------