Nàng bỗng chớp chớp mũi, hốc mắt cay cay, bao ấm ức bị kìm nén trong lòng tựa như thủy triều dâng trào, khiến nàng chỉ muốn vùi vào lòng người trước mặt mà òa khóc một trận.
Tuy nhiên, Tiêu Tiêu Nhi vẫn còn lý trí, không làm ra hành động mất mặt đó, nhưng trong thâm tâm, sự cảnh giác đối với sư huynh Lân Nhi đã hoàn toàn tan biến.
Hơn nữa, nàng đã đi đến Hối Quá Nhai tìm mấy tên đệ tử kia, phát hiện sư huynh Lân Nhi căn bản không hề sai khiến bọn họ ức hϊếp sư huynh Yến. Trái lại, y còn nói giúp hắn rất nhiều lời hay, khiến bọn họ càng ghen ghét hơn — đây không phải lỗi của sư huynh Lân Nhi.
Tiêu Tiêu Nhi dụi dụi đôi mắt hoe đỏ, bình ổn cảm xúc rồi bắt đầu tâm sự với sư huynh Lân Nhi.
Yến Lân vừa nghe vừa lộ ra biểu cảm ngày càng kỳ lạ.
— Đây là… nữ chính đơn phương?
— Tỏ tình rồi bị từ chối?
Yến Lân ba lần chấm hỏi, sau đó cụp mắt, suy nghĩ một lát rồi thở dài an ủi:
“Đây không phải lỗi của sư muội Tiêu Nhi đâu. Tuy bình thường ta thấy hắn đối xử với các sư muội khác cũng rất tốt, nhưng có lẽ hắn vẫn chưa hiểu thế nào là tình cảm.”
Y nhìn Tiêu Tiêu Nhi, ánh mắt dịu dàng, trông chẳng khác nào một tỷ tỷ tâm lý.
“Sư muội Tiêu Nhi của chúng ta không chỉ xinh đẹp, mà tính cách cũng rất tốt, hắn lại không biết trân trọng, đó nhất định là tiếc nuối lớn nhất trong đời hắn.”
Tiêu Tiêu Nhi khẽ cúi đầu, ánh mắt né tránh, dường như không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ôn hòa của sư huynh Lân Nhi. Nhưng vành tai ẩn dưới mái tóc lại nóng lên rõ rệt.
Nàng nhẹ nhàng đáp một tiếng, sau đó lại mạnh mẽ gật đầu, như thể muốn che giấu nhịp tim đang đập loạn trong l*иg ngực — một cảm giác chưa từng có, dù khi đứng trước Yến Ly cũng không hề xuất hiện.
Đột nhiên, Tiêu Tiêu Nhi như nhớ ra điều gì đó, vẻ thẹn thùng trên mặt lập tức tan biến.
Nàng nhìn sư huynh Lân Nhi đang dịu dàng dõi theo mình, mở miệng muốn nói gì đó, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
Nàng vẫn nhớ ánh mắt Yến Ly hôm đó, đến giờ nghĩ lại vẫn thấy có gì đó không đúng.
Lúc này, Tiêu Tiêu Nhi mơ hồ có một dự cảm — có thể khiến sư huynh Yến lộ ra biểu cảm như vậy, rất có khả năng là vì sư huynh Lân Nhi... Nhưng cụ thể là vì điều gì, nàng không dám nghĩ sâu hơn.
Nghĩ đến đây, ánh mắt nàng dần trở nên kiên định, hướng về Yến Lân phía trước, định kể cho y nghe mọi chuyện để y đưa ra phán đoán —
Thế nhưng, khi nàng vừa mở miệng, còn chưa kịp nói nửa câu, trong tầm mắt bỗng xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, khoác trên mình y phục đen.
“Đang nói chuyện gì vậy, sư huynh?”
Yến Ly bước vào đình nghỉ, ánh mắt sâu thẳm như nước, lướt qua Tiêu Tiêu Nhi khiến nàng chợt rùng mình, đầu óc trống rỗng.
Yến Lân nhìn hai nhân vật chính, trong lòng khẽ “Ồ”, ngoài mặt thì mỉm cười: “Đang nói ngươi là khúc gỗ ngốc nghếch đấy.”
Yến Ly thoáng lộ vẻ nghi hoặc, biểu cảm ngơ ngác trông càng hợp với câu nói này.
Với tư cách một phản diện, nhiệm vụ hiện tại chính là chia rẽ cặp đôi nam nữ chính. Dù không biết vì sao nữ chính lại bị từ chối khi tỏ tình, nhưng Yến Lân đương nhiên sẽ không bàn luận chuyện tình cảm trước mặt cả hai người, kẻo lại giúp nam chính giác ngộ tình yêu sớm hơn.
Thế nên, y nhanh chóng chuyển chủ đề: “Sao ngươi lại quay về, chẳng phải đang thi đấu sao?”
Yến Ly trả lời thẳng thắn: “Ta đã vào vòng hai của trận tinh anh, hai ngày sau mới đấu tiếp.”
“Mau vậy sao?” Yến Lân không hề nghi ngờ, dù gì cũng là nhân vật chính mà.
“Bọn họ không phải đối thủ của ta.”
Khi nói câu này, ánh mắt Yến Ly, vốn luôn khiêm tốn ôn hòa, lại vô thức để lộ một tia sắc bén.
Yến Lân nhìn thấy, trong lòng càng thêm hài lòng — đây mới là khí chất nhân vật chính nên có.
Hai người mải trò chuyện như không có ai bên cạnh, tất cả lọt vào mắt Tiêu Tiêu Nhi, khiến đôi mày nàng bất giác nhíu lại.
Nàng lại nhớ đến ánh mắt Yến Ly nhìn mình vừa nãy —vừa có chút cảnh cáo, lại giống như đang nhìn một kẻ đã chết. Tiêu Tiêu Nhi bỗng nhiên nguội lòng.