Tôi Đã Bị Vai Chính Bệnh Hoạn Bám Lấy

Quyển 1 - Chương 10: Vai ác sư huynh của nam chính tu tiên

Tiêu Tiêu Nhi lắc đầu, vì không thể hiểu nổi, nàng liền đưa ra quyết định. Nàng muốn đến gần quan sát xem rốt cuộc Yến Lân có sức hấp dẫn gì mà khiến sư huynh Yến phải nói ra câu đó.

Thế là, vào một ngày nắng đẹp gió mát, khi Yến Lân đang vui vẻ hài lòng với việc nhân vật chính có thể vực dậy tinh thần, đồng thời cân nhắc xem nên tiếp tục thực hiện những kế hoạch phản diện thế nào, thì một tiểu mỹ nữ bất ngờ xuất hiện, len lén quan sát y.

Y nghiêng người tựa vào chiếc đình bên hồ nước ở hậu sơn, y phục buông lỏng, vài lọn tóc đen như mực rơi xuống bờ vai, nghịch ngợm vờn quanh gò má tinh tế. Đôi môi nhạt màu khẽ cong lên vô thức.

Cơn gió nhẹ thổi qua vài gốc đào cổ thụ ngàn năm bên bờ, những cánh hoa đỏ thắm lả tả rơi xuống, tạo thành một bức tranh đẹp đến nao lòng.

Khi Tiêu Tiêu Nhi bưng theo một đĩa linh quả bước đến, nàng liền thấy được cảnh tượng đó, không khỏi sững sờ trong giây lát.

Mất một lúc mới hồi thần, lòng nàng tràn đầy hối hận. Rõ ràng biết Yến Lân có diện mạo xuất chúng, nàng lại còn ngẩn ngơ nhìn y đến thất thần.

Dẫu vậy, Tiêu Tiêu Nhi không thể không thừa nhận, khi nhìn ở cự ly gần như thế, người này quả thực còn đẹp hơn cả sư tỷ Liễu Sương Uyển – người được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân của tông môn.

Tiêu Tiêu Nhi bĩu môi, nhưng trong vô thức, sự bài xích của nàng đối với Yến Lân đã giảm đi vài phần.

Nhớ đến mục đích của mình, nàng trấn tĩnh lại, nở một nụ cười tự nhiên trên gương mặt, bước vào trong đình.

“Sư huynh Lân Nhi~”

Trước đây, vì Yến Lân còn nhỏ tuổi, nhiều đệ tử trong tông môn gọi y là “sư huynh Lân Nhi” để tạo cảm giác thân thiết. Lâu dần, cách xưng hô này vẫn được giữ nguyên đến bây giờ.

“Thì ra là sư muội Tiêu Nhi.”

Yến Lân cũng tươi cười đáp lại, thu về ngón tay đang tùy ý khua trên mặt nước trong trẻo bên ngoài đình, sau đó lấy khăn tay lau sạch từng ngón một.

Tiêu Tiêu Nhi lại thất thần một lần nữa, cảm thấy sức kháng cự của mình với Yến Lân như đang giảm dần từng chút một. Lắc đầu để xua tan suy nghĩ, nàng cố tỏ ra vui mừng.

“Không ngờ sư huynh Lân Nhi còn nhớ đến muội.”

Thực ra, giữa hai người không có giao tình sâu sắc gì, chỉ là cùng chung một tông môn, thỉnh thoảng gặp nhau, chỉ đến mức nhận biết hoặc gật đầu xã giao mà thôi.

Yến Lân tất nhiên biết điều đó, vì đây chính là người mà vận mệnh đã định làm bạn đời của nhân vật chính.

Sau khi Dao Quang Tông bị nhân vật chính hủy diệt, kẻ sống sót duy nhất có lẽ chỉ còn lại Nam Dương Chân Nhân và Tiêu Tiêu Nhi.

Lúc này, ánh mắt Yến Lân nhìn nàng có chút hiếu kỳ. Y không hiểu tại sao Tiêu Tiêu Nhi lại đột nhiên đến tìm mình, chẳng lẽ... nàng đã phát hiện ra bộ mặt phản diện của y?

Y đúng là hay suy diễn, nhưng chuyện này cũng không phải không thể. Nữ chính thường gắn bó với nam chính, cùng nhau trải qua sinh tử, tạo nên mối tình đẹp đẽ biết bao.

Khóe môi Yến Lân cong lên sâu hơn, dường như nghĩ ra điều gì đó thú vị hơn, lại phù hợp với thân phận phản diện của mình. Ví dụ như... chia cắt đôi uyên ương này?

Dĩ nhiên, tình yêu càng bị người ngoài cản trở, lại càng khắc cốt ghi tâm, càng yêu sâu đậm. Đây chính là chân lý bất biến qua thời gian.

Yến Lân từ trong đĩa linh quả mà Tiêu Tiêu Nhi mang tới, nhón lấy một quả, ý cười càng thêm rạng rỡ.

“Sư muội Tiêu Nhi xinh đẹp thế này, ai mà chẳng nhìn một lần rồi khó mà quên được, đúng không?”

Tiêu Tiêu Nhi không thể tránh khỏi việc hai má đỏ bừng, nhất là khi bị Yến Lân chăm chú nhìn, nàng cảm thấy bản thân như được y coi trọng và yêu quý.

Ngay sau đó, Tiêu Tiêu Nhi lại nghĩ đến một khúc gỗ nào đó. Không chỉ bị từ chối khi thổ lộ, mà còn bị đối xử lạnh nhạt, sắc mặt nàng không khỏi ảm đạm.

“Sư muội Tiêu Nhi làm sao vậy?”

Yến Lân chú ý đến thần sắc của tiểu mỹ nữ, tự nhiên có thể cảm nhận rõ ràng tâm trạng chùng xuống đột ngột của nàng, ánh mắt hơi dao động, lớn gan suy đoán liệu có phải mối quan hệ giữa nam nữ chính đang gặp trục trặc gì hay không?