Trong tim Cố Cảnh Dao có phong ấn Phong Hồn Tỏa. Tuy rằng thứ đó khiến y bị suy yếu linh lực, nhưng dẫu sao đó cũng là thần khí, vẫn có thể giúp y nuôi dưỡng thân thể, nếu không thể một kích mất mạng thì khả năng hồi phục của y sẽ vô cùng kinh người. Dù đang bị trấn áp, y cũng không phải loại có thể dễ dàng đối phó.
Hơn nữa, ban nãy bọn họ còn nhắc đến…
“Ngày Huyết Yểm.” Giọng nói của gương đồng vang lên trong thức hải của nàng: “Khung cảnh trong tu chân giới biến hóa khôn lường, mỗi khi nguyệt âm gặp giờ âm thì trăng sẽ chuyển sang màu đỏ máu kỳ dị. Lúc này, yêu ma sẽ ngo ngoe ngóc đầu dậy, đây là thời điểm hỗn loạn nhất, được đám tu sĩ gọi là ngày Huyết Yểm.”
Thân thế Cố Cảnh Dao vốn đã là một điều bí ẩn, lại còn bị phong ấn Phong Hồn Tỏa trong tim.
Mà Phong Hồn Tỏa vốn mang theo cấm chế thượng cổ, không chỉ dày vò người bị phong ấn đến nỗi sống không bằng chết, mà vào ngày Huyết Yểm, uy lực còn đạt đến đỉnh điểm, bắt đầu hút cạn linh lực của người đó.
Bùi Kiều lẩm bẩm: “Chẳng lẽ bọn họ muốn ra tay vào đúng ngày Huyết Yểm…”
Nàng muốn tìm hiểu thêm nhưng lại không tài nào nghe ngóng được kế hoạch cụ thể.
Ngày qua ngày, trong thiên lao Tuyết Vực ngày càng tụ tập nhiều tu sĩ đến từ các đại tông môn của tiên châu. Bùi Kiều mang thân phận đệ tử ngoại môn, bị sai đi làm việc vặt khắp nơi, thường xuyên trông thấy những gương mặt mới.
Cho đến một ngày, mấy tên đệ tử nội môn của Thiên Lam Tông vốn chẳng ưa nàng từ trước hất hàm sai bảo: “Chúng ta còn bận chuyện trừ ma, việc kiểm tra phù chú tầng trên hôm nay giao cho ngươi.”
Phù chú trong thiên lao cực kỳ quan trọng, mỗi ngày đều phải kiểm tra từng cái một. Hễ phát hiện có cái nào mất tác dụng là phải sửa lại ngay, công việc này vừa rườm rà vừa mệt nhọc.
Bùi Kiều thừa hiểu bọn họ không có ý tốt, nhưng với nàng, đây lại là cơ hội hiếm có để tiếp cận Cố Cảnh Dao.
Nàng do dự giây lát, rồi vẫn đồng ý.
Có một đệ tử nội môn thấy sắc mặt nàng tái nhợt giấu sau mũ trùm, không khỏi sinh lòng thương hại, lúc nàng đặt chân lên bậc thang còn nói thêm một câu: “Ngày Huyết Yểm sắp đến rồi, càng gần ngày ấy, ma đầu ở tầng trên càng yếu đi, phần lớn thời gian đều ngủ say. Ngươi chỉ cần đừng đến gần, hắn sẽ không làm gì được ngươi đâu.”
Những người khác nghe vậy liền tỏ ra bất mãn: “Hứa Minh, ngươi còn nhớ rõ Lâm sư tỷ từng đối xử với nàng ta tốt thế nào không? Thế mà nàng lại lấy oán trả ơn, có đáng để ngươi mềm lòng không?”
Bùi Kiều khẽ cảm ơn Hứa Minh, sau đó ôm lò sưởi, quấn áo bông, bước từng bước lên tầng trên.
Ở tầng cao nhất lạnh buốt thấu xương, lông mày nàng phủ một lớp sương trắng, thế nhưng lòng bàn tay lại túa mồ hôi vì hồi hộp.
Nàng chưa từng quên áp lực kinh khủng của ma đầu ngày hôm đó. Bây giờ nàng cực kỳ cẩn trọng, không phát ra chút động tĩnh nào, cũng tuyệt không dám liếc nhìn người đang bị trói trong hàn băng luyện ngục kia.
Không gian xung quanh tĩnh mịch như tờ, chỉ nghe tiếng gió tuyết gào rít ngoài kia, có vẻ như Cố Cảnh Dao thật sự đang chìm trong giấc ngủ như lời họ nói.
Bùi Kiều khẽ thở phào một hơi, lúc này mới dám nhìn quanh một lượt.
Một tay nàng ôm lò sưởi, tay còn lại cầm đèn, kiên nhẫn kiểm tra từng đạo phù chú.
Cho đến khi kiểm tra đến tấm thứ hai trăm lẻ ba, nàng bỗng cảm thấy sau lưng lạnh buốt, một luồng uy áp kinh hoàng từ trên đầu ập xuống, ánh mắt sắc bén lánh lẽo như chim ưng khóa chặt lấy nàng từ phía sau.
Bùi Kiều hiểu rõ có lẽ ma đầu đã tỉnh lại.
Nàng càng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ đành co mình lại, vùi mặt vào lớp lông mềm của mũ trùm, bước từng bước cẩn trọng, tiếp tục sửa lại bùa chú.
Thế nhưng đúng lúc ấy, cánh cửa lớn dẫn đến cầu thang đột nhiên đóng sầm lại từ bên ngoài.
Bùi Kiều sững người, lập tức chạy về phía cửa, thử đủ mọi cách cũng không đẩy ra được.