EDIT: HẠ
Tiểu Lý nói: “Bọn họ nói là chưa thể xác định nguyên nhân tử vong, cũng giống như những gì chúng ta nhìn thấy, trên thi thể không có vết thương, làn da xám xịt như người đã chết được vài ngày, rõ ràng là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, nhưng thể trạng lại như ông cụ tám mươi. Ban đầu người nhà cậu ta còn làm loạn ở trong phòng nghỉ, bên pháp y phải khuyên một lúc bọn họ mới đồng ý cho khám nghiệm tử thi.”
Trương Đống Lương hỏi: “Người đại diện của bọn họ có ở đây không?” Muốn bắt gọn kẻ bị tình nghi, trước tiên bọn họ phải nắm rõ tình huống cụ thể.
Tiểu Lý: “Có, tôi gọi anh ta vào nhé?”
Trương Đống Lương: “Được.”
Sau khi thẩm vấn Phương Minh xong, kết luận mà bọn họ rút ra vẫn không có gì khác biệt, quan hệ giữa Sở Nhược Tồn và Tưởng Tiễu rất căng thẳng, Phương Minh còn cung cấp thêm một thông tin khác, buổi sáng lúc bọn họ mở họp, Sở Nhược Tồn còn nhấn mạnh với bọn họ, nếu bọn họ vẫn quyết muốn làm như vậy, sau này bọn họ chắc chắn sẽ phải hối hận.
Đợi Phương Minh rời đi, Tiểu Lý nói: “Giới giải trí này đen tối thật đó, cậu Sở Nhược Tồn này rõ ràng chỉ đi lên can ngăn, thế mà còn phải cúi đầu xin lỗi người liên quan, Weibo xin lỗi kia vừa xuất hiện, toàn bộ cố gắng trước đó của cậu ta đều đổ sông đổ bể, cái công ty này đúng là loại không có lương tâm.”
Người chết là lớn nhất, Trương Đống Lương cũng không lên tiếng bình phẩm.
“Đi gọi Sở Nhược Tồn tới đây.”
Người ra vào cục cảnh sát dù ít dù nhiều đều mang theo một chút lệ khí hoặc là hơi thở đau thương.
Các thực tập sinh khác sau khi hoàn tất lời khai cũng lần lượt rời đi, khu vực chờ dần dần chỉ còn lại một mình Sở Nhược Tồn, nếu là người khác có lẽ đã lo lắng sốt ruột từ lâu rồi, nhưng cậu lại không hề cảm thấy căng thẳng, chỉ yên lặng ngồi ở trên ghế, đôi tay kết ấn, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lúc Tiểu Lý bước đến gọi người, trong khu vực chờ cũng chỉ có một mình Sở Nhược Tồn, là một cậu trai có ngũ quan tinh xảo, lúc Tiểu Lý tới gần, cậu mới từ từ mở mắt, nhìn về phía hắn lộ ra một nụ cười nhạt nhẽo, cả đêm nay hắn đã nhìn thấy không ít thực tập sinh có gương mặt tinh xảo, vốn tưởng rằng lúc này bản thân có thể hoàn toàn miễn dịch đối với những nam sinh có diện mạo xinh đẹp, nhưng khi nhìn thấy Sở Nhược Tồn, cậu mang tới cho người khác một cảm giác như một làn gió nhẹ, diện mạo của cậu cũng tinh xảo xinh đẹp, nhưng lại không mang theo cảm giác gượng gạo, cũng không có vẻ u ám, ít lời giống như những người bị thẩm vấn trước đó đã từng mô tả.
Nụ cười của cậu ấm áp mà lại ôn hòa, giống như đang tắm mình trong gió xuân.
Nhưng sư phụ cũng từng dạy hắn, không thể xem thường bất kỳ kẻ nào.
Sở Nhược Tồn theo Tiểu Lý đi vào phòng thẩm vấn.
Trương Đống Lương theo trình tự hỏi vài câu cơ bản rồi mới đi vào vấn đề chính.
“Theo chúng tôi tìm hiểu, quan hệ giữa cậu và Tưởng Tiễu không quá tốt, ở công ty, cậu thường xuyên bị cậu ta bắt nạt, mà lần này, công ty còn bắt cậu đứng ra để nhận lỗi thay cho cậu ta, bởi vì chuyện này cho nên cậu đã nảy sinh tâm lý trả thù đối với cậu ta, hoặc là nói, cậu đã nảy sinh ý định gϊếŧ người.”
“Ý anh là động cơ gϊếŧ người? Tôi không có, tôi không hận Tưởng Tiễu.”
“Sau khi cậu đánh lên ngực Tưởng Tiễu, cậu ta lập tức ngã xuống đất, cậu giải thích thế nào về chuyện này?” Trương Đống Lương đưa ra câu hỏi then chốt.
Sở Nhược Tồn nói đúng tình hình thực tế: “Cậu ta bị lệ quỷ nhập thân, tôi học đạo pháp, đánh một chưởng kia tất nhiên là vì muốn đuổi con lệ quỷ đang bám trên người cậu ta ra ngoài.”
Trương Đống Lương và Tiểu Lý suýt chút nữa đã bật cười thành tiếng, đúng là nghiêm trang mà nói hươu nói vượn.
Sở Nhược Tồn nhìn ra bọn họ cũng không tin tưởng mình, cậu cũng không giận, ngược lại còn mỉm cười nói: “Cảnh sát không tin tôi cũng không sao, nhưng tôi không gϊếŧ người, ngoại trừ đánh một cái lên ngực Tưởng Tiễu, tôi cũng không làm gì cả.”
Cậu đang nói sự thật.
Báo cáo pháp y vẫn chưa có kết quả, hơn nữa lúc đó trong phòng còn có rất nhiều người, trước khi Tưởng Tiễu ngã xuống, các thực tập sinh khác phải phối hợp với nhau mới có thể kéo hắn ra được, Tưởng Tiễu còn đánh bị thương một thực tập sinh, còn để lại mấy lỗ thủng trên bả vai người ta, vết máu duy nhất trong phòng huấn luyện cũng là của thực tập sinh kia, ngay cả vết bầm trên cổ Hà Tuấn cũng là do Tưởng Tiễu gây ra.
Trương Đống Lương tất nhiên sẽ không tin lý do muốn “Trục quỷ” của Sở Nhược Tồn, anh ta nói tiếp: “Nhưng trong tất cả những người ở đó, cậu là người có mâu thuẫn rõ ràng nhất với Tưởng Tiễu, mời cậu dùng thái độ nghiêm túc để trả lời câu hỏi của chúng tôi, sau khi cậu đánh cậu ta một chưởng, cậu ta liền nằm yên bất động, vì sao cậu không kéo cậu ta ra giống như những người khác?”
Sở Nhược Tồn nói: “Cảnh sát, tôi không hề nói dối, có lẽ ngài không tin chuyện quỷ thần, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là chúng không tồn tại.”
Trương Đống Lương lật lại lý lịch của Sở Nhược Tồn, cậu năm nay mười chín tuổi, vừa mới vào đại học, gia đình xảy ra biến cố, cha mẹ đều qua đời, chỉ còn lại cậu em trai đang học tiểu học, chẳng lẽ là do cú sốc gia đình quá lớn cho nên tinh thần cậu mới có vấn đề?
“Nếu áp lực của cậu quá lớn, chúng tôi đề nghị cậu nên đi kiểm tra tâm lý.” Trương Đống Lương tất nhiên sẽ không tin mấy lý do quỷ quái mà Sở Nhược Tồn đã đề ra.
Sở Nhược Tồn chỉ cười nhạt, một người không muốn tin bạn, thì cho dù bạn có nói bao nhiêu lần, họ cũng sẽ không tin tưởng.
Ánh mắt cậu dừng lại ở chỗ cổ tay Trương Đống Lương: “Cảnh sát Trương, anh biết thiên sư là gì không?”
Trương Đống Lương gật đầu: “Đương nhiên biết, xem phong thủy, đoán mệnh, chuyên làm mấy chuyện phong kiến mê tín, không ít dân chúng từng bị mấy gã thiên sư giả lừa tiền, chúng tôi từng xử lý rất nhiều vụ án liên quan đến chuyện này, có vụ nghiêm trọng đến mức nạn nhân đã mất hết gia sản, cuối cùng đã đốt than tự sát.”
Sở Nhược Tồn cười lắc đầu, ánh mắt vẫn dừng lại trên chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay Trương Đống Lương: “Tôi thấy được, cái đồng hồ ngài đang đeo cũng không phải đồ của ngài.” Cậu nói rất chắc chắn.
Dù hiện tại cậu chỉ còn một chút linh lực, nhưng cậu vẫn có thể nhìn ra trên mặt chiếc đồng hồ này đang tỏa ra kim quang nhàn nhạt, đây là công đức.
Trương Đống Lương vô thức chạm tay lên mặt đồng hồ, Sở Nhược Tồn nhìn chằm chằm đồng hồ nói: “Chủ nhân thật sự của cái đồng hồ này là một người trượng nghĩa, trong thô lỗ có cẩn thận, là chiến hữu tốt nhất của ngài, cũng là người anh em thân thiết nhất.”
Tiểu Lý biết chiếc đồng hồ này đã đi theo đội trưởng Trương rất nhiều năm, bọn họ chỉ cho rằng đội trưởng Trương là quý trọng đồ đạc, không nỡ đổi cái mới, nhưng nhìn sắc mặt càng lúc càng nghiêm túc của đội trưởng Trương, Tiểu Lý nghĩ thầm chẳng lẽ cậu thực tập sinh này đã nói trúng rồi?
Sở Nhược Tồn ngước mắt nhìn thẳng vào Trương Đống Lương, nói tiếp: “Chiếc đồng hồ này từng dính máu, nhưng không phải của ngài, ngài vẫn luôn mang theo nó, là vì trong lòng ngài còn một nỗi áy náy sâu sắc đối với chủ nhân của nó. Trương Đống Lương Trương đội trưởng, tôi nói có đúng không?”
Ngón tay đang cầm bút của Trương Đống Lương khẽ siết chặt, hành động này đã bán đứng cảm xúc của anh ta, anh ta không lên tiếng mà chỉ nhìn chằm chằm về phía Sở Nhược Tồn, người sau dường như cũng không cảm thấy sợ.
Đệt, hình như chưa ai nói tên thật của đội trưởng Trương cho cậu ta, sao cậu ta lại biết? Cậu ta đã lén điều tra sao? Nhưng lúc đi vào cục cảnh sát, bọn họ đã tịch thu toàn bộ điện thoại rồi, cậu ta căn bản không có cơ hội để liên hệ với người bên ngoài.
Cánh tay Tiểu Lý lập tức nổi một tầng da gà: “…” Thật sự quá huyền huyễn.