Tiêu Ngọc Kỳ: ”……”
Cô đúng là biết áp dụng thực tế nhanh thật đấy!
Hắn bất đắc dĩ thở dài:
“Được rồi, quả nhân giúp ngươi chuyển về.”
Tiêu Ngọc Kỳ lắc đầu, có chút bất lực nhưng vẫn đáp ứng.
“Khắp thiên hạ này, e rằng chỉ có ngươi dám sai khiến quả nhân đi khuân đồ cho mình.”
Lúc này, trên người hắn chẳng còn chút dáng vẻ nào của một bạo quân cả!
Tô Kiến Nguyệt cảm thấy… hình như, cô cũng không còn sợ hắn đến vậy nữa!
“Bệ hạ, kim sang dược đã mang đến, Hồ thái y cũng đang chờ ngoài điện, bệ hạ có cần triệu ông ấy vào bắt mạch không?”
“Không cần.”
Tiêu Ngọc Kỳ bước xuống long sàng, mở cửa, đích thân nhận lấy kim sang dược rồi mang vào trong điện, sau đó lại đóng chặt cửa lại.
Bên ngoài, Đa Phúc và Hồ thái y liếc nhìn nhau, ánh mắt đầy thâm ý.
Đa Phúc càng thêm chắc chắn rằng trong tẩm cung của bệ hạ, nhất định có một nữ nhân.
Chỉ là bệ hạ giấu nàng quá kỹ.
Ngay cả khi hắn phụ trách mang thức ăn vào điện khi nãy, cũng chưa từng may mắn được tận mắt nhìn thấy nàng.
Trong cung, bất cứ một cơn gió lay động nào cũng sẽ có tin tức truyền ra ngoài.
Ngay cả Thái hậu cũng chưa từng đoán được thân phận nữ tử kia.
E rằng lúc này, khắp hoàng cung Thiên Ngu đã bị các thế lực ngầm tra xét một lượt, từng cung nữ trong hậu cung đều đã bị thẩm tra không dưới một lần.
Nếu thực sự có chút dấu vết nào, chỉ sợ tiền triều đã sớm náo loạn đến trời long đất lở.
Bất kể là Thừa tướng hay Nhϊếp Chính Vương, bọn họ đều mong chờ từng ngày để nắm được nhược điểm của bệ hạ, rồi cắn chặt không buông, quyết không tha!
Bao năm qua, bệ hạ không gần nữ sắc, không có điểm yếu, khiến mọi âm mưu tính toán trước mặt hắn đều trở thành vô nghĩa.
Nhưng nếu nữ tử kia bị người khác nhắm đến…Đa Phúc không khỏi đổ mồ hôi thay cho Tiêu Ngọc Kỳ.
Còn Hồ thái y thì trong lòng sóng gió cuồn cuộn ngay cả cửa tẩm cung của bệ hạ cũng không bước vào được, e rằng hắn khó mà hoàn thành lời dặn dò của Thái hậu!
Dù bên ngoài, hai người họ đang dậy sóng trong lòng, nhưng một chút cũng không lọt vào trong điện.
Lúc này, Tiêu Ngọc Kỳ đang vụng về dùng hai tay của mình, cố gắng giúp Tô Kiến Nguyệt bôi thuốc.
Tô Kiến Nguyệt mặc một chiếc váy ngủ ngang ngực, lớp vải trắng muốt mềm mịn ôm lấy thân hình uyển chuyển của cô, tựa như ánh trăng ưu ái phủ xuống toàn bộ hào quang, khiến làn da cô càng thêm trắng ngần, mịn màng tựa tuyết, mềm mại đến mức tựa hồ chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể vỡ tan.