“Từ nay về sau, đừng đột nhiên xuất hiện bên cạnh quả nhân.”
Đặc biệt là khi hắn đang say ngủ.
Tô Kiến Nguyệt ôm lấy cổ, nhanh chóng lùi về góc phòng, co người lại thành một đống, thở hổn hển từng hơi nặng nề.
Sắc mặt cô trắng bệch đến mức không thể tin được, trong đôi mắt khi nhìn về phía Tiêu Ngọc Kỳ tràn đầy hoảng sợ.
Thì ra, ở thời đại này, muốn gϊếŧ một người lại dễ dàng đến vậy sao?
Thì ra, câu “chỉ cần một bàn tay là có thể bóp chết ngươi”, thực sự là sự thật.
Thân thể cô không ngừng run rẩy.
Cô không hề nhận ra, trong bóng tối, Phá Quân đã lặng lẽ thu lại thanh loan đao trong tay, lặng lẽ trở về vị trí vốn có của mình.
Nếu không phải Tiêu Ngọc Kỳ ra tay, mà đổi lại là Phá Quân, e rằng lúc này Tô Kiến Nguyệt đã chết ngay trên long sàng.
Tiêu Ngọc Kỳ đưa tay ra, định trấn an cô.
Thế nhưng, Tô Kiến Nguyệt lại bất giác rụt người lại, cơ thể run lên bần bật.
Bàn tay của Tiêu Ngọc Kỳ, ngay khoảnh khắc sắp chạm đến cô, bỗng khựng lại, dừng ở khoảng cách chỉ bằng một nắm đấm.
“Sợ quả nhân?”
Tô Kiến Nguyệt không đáp.
Hơi thở cô vừa mới ổn định lại, cơn đau rát trên cổ cũng dần dịu xuống.
Nhưng cô không thể mở miệng nói rằng “không sợ”.
Tâm trí rối loạn, trong khoảnh khắc ấy, cô chỉ muốn thu mình lại như một con rùa rụt cổ.
Thế là, cô đột nhiên lăn mạnh sang một bên. Chỉ là… cô không quay về phòng mình như dự đoán.
Cả người bị một cánh tay rắn chắc quấn lấy, đến khi mở mắt, cô phát hiện mình đã bị Tiêu Ngọc Kỳ giam chặt trong lòng hắn.
Bàn tay nhỏ bé đang co rút trước ngực hắn siết chặt thành nắm đấm, cả cơ thể cô cứng đờ như một khúc gỗ.
“Ta… ta không dám nữa!”
Tô Kiến Nguyệt vẫn đang khẽ run rẩy, đôi mắt to tròn ngập đầy sợ hãi và uất ức.
Cô thậm chí còn không biết che giấu cảm xúc của mình.
Không hiểu vì sao, trong lòng Tiêu Ngọc Kỳ bỗng cảm thấy nặng nề khó chịu.
Trong tiềm thức, hắn không muốn Tô Kiến Nguyệt sợ hắn. Dù rằng, thiên hạ này, không ai là không sợ hắn cả.
“Vừa rồi, quả nhân tưởng rằng có thích khách đột nhập.”
Cho nên, ngay lúc ra tay chiêu thức hắn sử dụng vốn là một đòn đoạt mạng.
Bàn tay to lớn vẫn còn siết chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của cô.
Tô Kiến Nguyệt khẽ động đậy một chút, lúc này Tiêu Ngọc Kỳ mới chịu buông lỏng tay.
Tô Kiến Nguyệt quỳ ngồi đối diện Tiêu Ngọc Kỳ, nỗi sợ tột cùng vừa rồi cũng dần vơi đi một nửa.
“Ngươi… thường xuyên gặp thích khách sao?”