Vệ binh tuân lệnh, chỉ còn nghe tiếng cầu xin của cung nữ kia càng lúc càng xa, cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Bên này, Tô Kiến Nguyệt chẳng hề hay biết chuyện vừa xảy ra.
Cô chỉ biết rằng, dù đã dùng hết sức bình sinh, cũng không thể kéo nổi chiếc rương vàng nặng trịch dù chỉ một chút.
Không chỉ vậy, vì tay trượt khỏi vòng kéo, cô ngã ngửa ra sau, lăn thẳng vào phòng mình, thậm chí còn chật vật đến mức lộn một vòng, rơi khỏi giường, tiếp đất ngay trên tấm thảm lông mềm mại màu hồng nhạt.
Tô Kiến Nguyệt: ”…”
May mà không ai thấy, nếu không, sau này cô còn mặt mũi nào hành tẩu giang hồ nữa?
Nghĩ một lúc, cô dứt khoát bò dậy khỏi mặt đất, chạy đến phòng y phục, lục ra một chiếc ba lô hai quai của nhà Xương Hưng.
Chiếc ba lô này, Tô Kiến Nguyệt đã dùng từ thời còn đi học.
Dùng đến tận bây giờ, nó vẫn bền nguyên như mới.
Vừa rẻ, vừa chất lượng tốt.
Cô ôm chặt lấy chiếc ba lô trong lòng.
Sau đó, cô nhẹ nhàng lăn một vòng trên giường, lăn thẳng vào tẩm cung của Tiêu Ngọc Kỳ.
Trong điện tràn ngập hương thơm ngọt ngào. Khi cô còn đang suy nghĩ không biết nên kéo rương vàng về trước hay là đi ăn ngon trước, thì bất chợt, một bàn tay to lớn vén mạnh rèm lên.
Khuôn mặt của cô lập tức lộ ra dưới ánh nến.
“Ngươi đã nghĩ xong thù lao chưa?”
Tô Kiến Nguyệt có chút chột dạ, không dám trả lời câu hỏi của hắn.
Cô phải trả lời thế nào đây?
Vừa rồi cô vẫn luôn vật lộn với rương vàng này, căn bản không hề nghĩ đến câu hỏi của hắn!
Biểu hiện chột dạ của Tô Kiến Nguyệt chính là… không ngừng nhét từng thỏi vàng vào trong ba lô!
Tiêu Ngọc Kỳ đưa tay phủ xuống, ngăn lại động tác của cô. Trong đôi mắt thâm sâu lóe lên một tia nguy hiểm.
“Vẫn chưa nghĩ ra?”
Tô Kiến Nguyệt lúc này mới dần nhận ra có điều không ổn.
Cô dứt khoát buông tay, thẳng thắn nói:
“Nói đi, anh muốn cái gì?”
Tiêu Ngọc Kỳ không ngờ lại bật cười thành tiếng, ánh mắt đầy vẻ hài lòng.
“Cũng may, không quá ngốc!”
Tô Kiến Nguyệt lập tức xù lông như một con mèo bị chọc giận.
Anh ngốc! Anh mới ngốc! Cả nhà anh đều ngốc!
Hừ hừ hừ!!!
Chỉ nói một câu thôi, tại sao lại công kích cá nhân như vậy chứ?
Giận!
“Hừ!”
Tiêu Ngọc Kỳ hoàn toàn không nhận ra rằng, hôm nay số lần hắn cười còn nhiều hơn cả tổng số lần hắn cười trong suốt một năm qua.
“Đưa quả nhân đến thế giới của ngươi sống vài ngày, thế nào?”
Hắn chỉ muốn tận mắt chứng kiến, thế giới sau 2500 năm rốt cuộc có gì khác biệt so với thế giới hiện tại của hắn.
“Chỉ vậy thôi?”
Tô Kiến Nguyệt không thể tin nổi. Chỉ cần đồng ý với hắn một yêu cầu đơn giản thế này, là có thể lấy được một bức chân tích của hắn sao?