Tranh của anh được lưu truyền đến hậu thế, giá trị không thể đong đếm. Từng có một lần, tranh của anh được đem ra đấu giá tại châu Âu, với tư cách là tác phẩm cuối cùng, nó được bán với giá 3,5 tỷ, gây chấn động toàn châu Âu!
Tô Kiến Nguyệt không am hiểu về tranh, cũng sợ mua nhầm hàng giả rồi mất mặt khi đem tặng. Bỗng nhiên, cô nghĩ ra một ý tưởng sáng suốt.
Mua tranh của người cổ đại, chắc chắn không thể nào là hàng giả!
Cô thật sự quá thông minh rồi!
Tiêu Ngọc Kỳ thuận theo ánh mắt của Tô Kiến Nguyệt nhìn qua.
Trong chiếc đỉnh đồng kia, quả nhiên cắm không ít quyển trục.
Phần lớn đều là những tác phẩm nhàn rỗi của hắn.
“Chân tích của quả nhân…” ( chân tích: Thủ bút, nét chữ viết hoặc vẽ thật tự tay của một người)
Hắn sải bước tới, tùy ý rút ra một quyển.
Mở ra.
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chất liệu của giấy vẽ.
Khi nãy, ở trong nhà của Tô Kiến Nguyệt, quyển sách hắn tiện tay cầm lên, giấy bên trong so với giấy vẽ trong tay hắn lúc này, trắng mịn và tinh tế hơn rất nhiều.
Mà toàn bộ giấy hắn sử dụng vốn đã là loại giấy có chất lượng tốt nhất mà Thiên Ngu vương triều có thể sản xuất ra.
Tiêu Ngọc Kỳ khẽ nhếch môi, nở một nụ cười nhàn nhạt.
“Dùng để làm lễ mừng thọ tặng gia gia ngươi?”
Tô Kiến Nguyệt gật đầu, đôi mắt sáng lấp lánh, tràn đầy mong đợi.
“Vậy để trao đổi, ngươi có thể tặng cho quả nhân thứ gì?”
Tô Kiến Nguyệt: ”???”
Hửm? Cái gì?
“Trao đổi?”
Tô Kiến Nguyệt đưa mắt đánh giá cung điện của Tiêu Ngọc Kỳ.
Chỉ cần tùy tiện lấy một món đồ trang trí trong này mang ra ngoài đấu giá, số tiền thu được cũng đủ để nàng sống an nhàn cả đời, chẳng cần làm gì, chỉ việc nằm dài ở nhà hưởng thụ.
Nàng có gì để trao đổi với hắn chứ?
Đôi mắt to tròn, long lanh của Tô Kiến Nguyệt chớp chớp, tựa hồ đang suy nghĩ. Không biết vì sao, mỗi lần Tiêu Ngọc Kỳ thấy nàng lộ ra vẻ mặt này, hắn luôn cảm thấy buồn cười.
“Quả nhân là bạo quân, chưa bao giờ làm chuyện lỗ vốn!”
Tô Kiến Nguyệt mím môi, nghiêm túc suy nghĩ.
Đúng rồi, trước đây nàng đã dùng sử sách để đổi lấy trăm lượng hoàng kim từ Tiêu Ngọc Kỳ.
Bây giờ, nàng muốn có tranh, chẳng phải cũng nên nghĩ ra thứ gì đó để trao đổi sao?
Nàng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng, trong đầu bỗng lóe lên một ý tưởng.
“Tôi đã nấu mì cho anh ăn, chẳng lẽ không nên đòi chút thù lao sao?”
“Bệ hạ, điểm tâm đã được mang tới!”
Giọng nói the thé từ ngoài cửa truyền vào.
Tiêu Ngọc Kỳ hơi nhướn mày nhìn Tô Kiến Nguyệt.
Tô Kiến Nguyệt: ”!!!”