Giường Lớn Nhà Ta Thông Cổ Kim, Một Lòng Kiếm Tiền Dưỡng Bạo Quân

Chương 13: Đến thư viện đọc sách

Hay là, cô đưa Tiêu Ngọc Kỳ đến thư viện đọc sách?

Có vẻ… cũng không phải là không thể!

Quyết định xong, Tô Kiến Nguyệt vươn vai lười biếng, nhìn đồng hồ thì đã bốn giờ sáng.

May mà hôm nay không có việc, Tô Kiến Nguyệt bám vào cửa tủ đứng dậy, lảo đảo leo lên giường ngủ.

Bên kia, Tiêu Ngọc Kỳ thì không có thời gian ngủ, được cung nữ vây quanh thay áo, khi trời chưa sáng đã đến Nghị chính điện.

Tô Kiến Nguyệt ngủ một giấc say sưa đến mức trời đất tối sầm lại, khi bị chuông điện thoại đánh thức, cô có cảm giác không biết hôm nay là ngày nào.

Trong lúc mơ màng, Tô Kiến Nguyệt nhắm mắt mò lấy điện thoại, vuốt màn hình, áp lên tai nghe.

Từ đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ dịu dàng.

"Nguyệt Nguyệt à..."

Cô chỉ kịp nghe được ba chữ này, rồi lập tức cúp máy, nhắm mắt ngủ tiếp.

Chưa đến một phút, điện thoại lại reo.

Bực bội mở mắt, cô nhìn thấy dãy số quen thuộc hiện lên trên màn hình.

Tô Kiến Nguyệt lại cúp máy và chặn số đó!

Điện thoại lại reo lần nữa, sự kiên nhẫn của cô đã gần như cạn kiệt.

Cô xốc chăn lên, ngồi dậy: "Tôi đã nói rồi, không có việc gì đừng gọi cho tôi, có việc thì càng không cần!"

Từ đầu dây bên kia vang lên một tiếng hét đầy giận dữ, tưởng chừng như muốn làm vỡ màng nhĩ của cô.

Cô liền đưa điện thoại ra xa khỏi tai.

Chỉ khi tiếng gào thét bên đó dứt hẳn, Tô Kiến Nguyệt mới bật loa ngoài, ném điện thoại lên chăn, uể oải dựa vào đầu giường, hờ hững hỏi: "Có gì nói đi, không thì tôi cúp máy đây!"

Thái độ này của cô hình như khiến người ở đầu dây bên kia không hài lòng.

Qua điện thoại, Tô Kiến Nguyệt nghe lờ mờ thấy tiếng khóc.

Nhưng, chuyện này thì liên quan gì đến cô?

"Cô có hiểu lễ phép là gì không? Tôi là cha cô, là bề trên của cô. Người vừa gọi điện là mẹ ruột và anh trai cô đấy, Tô Kiến Nguyệt, sao cô lại trở nên như thế này?"

"Ồ, nếu ông không nói thì tôi suýt quên, hóa ra, tôi có cha mẹ và anh trai ruột à?"

Câu trả lời lạnh nhạt khiến người kia càng thêm phẫn nộ.

"Tô Kiến Nguyệt, tối nay cô phải về nhà, nếu cô dám không về, bộ phim vừa quay xong của cô, tôi có đủ cách để không cho nó được phát sóng."

Đáng ghét!

Tô Kiến Nguyệt thừa nhận, cô đã bị đe dọa.

"Tô tiên sinnh, năm đó, khi tôi rời khỏi nhà ông, là đã được ông đồng ý rồi. Những năm qua, tôi đã lần lượt chuyển toàn bộ số tiền ông chi cho tôi vào tài khoản của ông, ông có thể kiểm tra. Những gì nợ ông, tôi đều đã trả hết. Vậy bây giờ, ông tìm tôi kiên trì đến thế là vì còn nợ nào chưa tính rõ ràng sao?"

Thái độ xa cách của Tô Kiến Nguyệt như cây kim thêu dài, đâm vào da thịt Tô Vân Thiên, khiến ông cảm thấy đau nhói, nhíu mày không vui.

"Cô nhất định phải nói chuyện với tôi như vậy sao?"

Giọng điệu lạnh nhạt và xa cách này, không còn chút nào giống như tình cha con nữa.

Ở đầu bên kia, điện thoại trong tay Tô Vân Thiên bị người khác cầm lấy và nhấn loa ngoài.

"Tô Kiến Nguyệt, cô đã chặn số của tôi à?"

"Các người nhất định phải ép tôi sao? Phải ép đến mức tôi chết mới vừa lòng à?"

Tô Kiến Nguyệt hét lên.

Đầu dây bên kia lập tức im lặng!

Nhưng Tô Kiến Nguyệt vẫn giữ thái độ cứng rắn.