Giam Cầm Ôn Nhu

Chương 9: Những bí mật trong bóng tối

Những ngày sau đó, mối quan hệ giữa Kiều An và Lan tiếp tục phát triển một cách thầm lặng nhưng có ý nghĩa. Ban đầu, Kiều An vẫn giữ thái độ cảnh giác, luôn nhớ rằng Lan có thể là người mà Phong Dương cài vào để giám sát cô. Nhưng với thời gian, Kiều An bắt đầu nhận ra rằng Lan có lẽ không hoàn toàn là "người của Phong Dương". Cô gái trẻ ấy, dù luôn giữ thái độ cung kính trước mặt Phong Dương, nhưng trong những cuộc trò chuyện riêng với Kiều An, dường như có một sự đồng cảm ẩn sâu.

Lan thường lặng lẽ làm việc quanh nhà, không tỏ ra quá thân thiện hay quá xa cách. Cô luôn giữ mình ở đúng vị trí một người giúp việc, không can dự quá sâu vào cuộc sống riêng của Kiều An. Tuy nhiên, ánh mắt của Lan đôi lúc nói lên điều gì đó khác. Một buổi tối, sau khi dọn dẹp bếp xong, Lan ngồi xuống cạnh Kiều An trên ghế sofa, ánh mắt cô thoáng vẻ ngập ngừng trước khi lên tiếng.

"Chị An, em biết chị không thoải mái khi ở đây. Nhưng có khi nào chị nghĩ đến việc tìm cách thoát khỏi nơi này không?"

Câu hỏi khiến Kiều An khựng lại. Cô không ngờ rằng Lan lại thẳng thắn đến vậy. Trong thoáng chốc, Kiều An không biết liệu mình có thể tin tưởng Lan hay không. Mọi thứ có thể chỉ là một cái bẫy do Phong Dương dựng lên để kiểm tra sự trung thành của cô.

Cô thận trọng trả lời, giọng nói lạnh lùng hơn thường lệ: "Tôi không có lựa chọn nào khác, Lan. Ở đây hay không, không phải là do tôi quyết định."

Lan im lặng một lúc lâu, dường như đang cân nhắc điều gì. Rồi cô hạ giọng, thì thầm như sợ có người nghe thấy: "Chị An... em cũng không muốn ở đây. Em không nghĩ rằng Phong Dương sẽ để em tự do rời khỏi nơi này nếu em không làm đúng như những gì anh ấy yêu cầu. Nhưng nếu chúng ta cùng nhau, có thể chúng ta sẽ tìm được một cách."

Những lời nói của Lan khiến Kiều An cảm thấy bối rối. Cô không thể chắc chắn liệu Lan có thực sự muốn giúp mình hay không. Nhưng có một điều rõ ràng: Lan cũng là một người bị kẹt trong l*иg kính như cô. Có thể Lan không phải là đồng minh hoàn hảo, nhưng ít nhất, họ có một điểm chung – cả hai đều muốn thoát khỏi sự kiểm soát của Phong Dương.

Ngày hôm sau, Kiều An ngồi trong phòng ngủ, nhìn ra cửa sổ. Ánh sáng mặt trời chiếu vào căn phòng rộng lớn, nhưng trái tim cô vẫn đầy những đám mây u tối của sự bức bối. Từ khi Lan đến, mọi thứ đã có một sự thay đổi nhỏ, nhưng không đủ để cô cảm thấy an toàn. Cô vẫn luôn phải giữ sự cảnh giác, không thể hoàn toàn tin tưởng ai.

Phong Dương hôm nay có việc phải ra ngoài cả ngày. Cô nhận ra đây là một cơ hội hiếm hoi để nói chuyện với Lan mà không bị giám sát. Cô cần kiểm tra xem liệu Lan có thực sự đứng về phía mình hay không. Bằng cách nào đó, cô phải biết được động cơ thật sự của cô giúp việc này.

Khi Lan đang lau dọn dưới tầng, Kiều An tiến lại gần cô, cố gắng giữ giọng điệu bình thường nhất có thể. "Lan, em có nghĩ rằng mình sẽ rời khỏi đây không?"

Lan ngước lên, ánh mắt thoáng qua một chút bất ngờ, nhưng rồi cô nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh. "Chị hỏi điều đó vì sao? Chẳng phải chị vẫn ổn sao?"

Kiều An biết rằng cô phải cẩn thận với câu trả lời của mình. Cô không thể nói thẳng ý định trốn thoát của mình ra, nhưng cô cũng không thể tiếp tục im lặng. "Tôi chỉ tự hỏi... liệu em có thực sự hài lòng với cuộc sống này. Chúng ta đều biết Phong Dương không dễ để ai tự do rời đi."

Lan đặt chiếc giẻ lau xuống, thở dài. "Chị biết không, lúc đầu em nghĩ chỉ cần làm đúng công việc của mình, rồi mọi thứ sẽ ổn. Nhưng càng ở đây lâu, em càng thấy rõ rằng không ai trong ngôi nhà này thực sự tự do. Ngay cả anh ấy, Phong Dương, cũng bị chính những thứ anh ấy xây dựng giam cầm."

Câu trả lời của Lan khiến Kiều An bất ngờ. Cô không nghĩ rằng Lan có thể nhìn nhận mọi thứ theo cách đó. Tuy nhiên, có một điều rõ ràng: Lan hiểu tình huống của mình, và có lẽ, cô ấy cũng khao khát một điều gì đó lớn lao hơn cuộc sống bị kiểm soát này.

"Chị có tin tưởng em không, chị An?" Lan hỏi, đôi mắt nhìn thẳng vào Kiều An.

Kiều An không trả lời ngay. Cô vẫn chưa thể hoàn toàn tin tưởng bất kỳ ai, nhưng Lan đang là người duy nhất bên cạnh cô lúc này. "Tôi không biết, Lan. Tin tưởng là điều khó khăn trong hoàn cảnh này. Nhưng nếu chúng ta có thể tìm ra cách thoát khỏi nơi này, tôi nghĩ rằng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tin em."

Lan gật đầu, sự kiên định hiện rõ trên gương mặt cô. "Vậy chúng ta sẽ cùng nhau tìm cách. Nhưng chị An, chúng ta phải thật cẩn thận. Phong Dương không bao giờ để lộ điểm yếu, và chúng ta phải chơi trò chơi này thật khôn ngoan."

Từ ngày đó, Kiều An và Lan bắt đầu chia sẻ với nhau nhiều hơn. Những cuộc trò chuyện của họ không chỉ dừng lại ở việc bầu bạn hay chia sẻ những điều nhỏ nhặt về cuộc sống. Cả hai dần dần trở thành đồng minh, cùng nhau lên kế hoạch, dù vẫn chưa rõ con đường nào sẽ dẫn họ ra khỏi đây.

Phong Dương vẫn chưa nhận ra sự thay đổi trong thái độ của Kiều An. Cô tiếp tục duy trì vỏ bọc ngoan ngoãn, tuân thủ những yêu cầu của anh mà không tỏ ra phản kháng. Nhưng sâu thẳm trong lòng, cô biết rằng mình và Lan đang dần tiến gần hơn đến một cơ hội để trốn thoát.

Tuy nhiên, Kiều An cũng hiểu rằng, mọi nước đi phải thật thận trọng. Một sai lầm nhỏ có thể khiến tất cả những gì cô và Lan đang xây dựng sụp đổ. Phong Dương là người nguy hiểm, và nếu anh phát hiện ra bất kỳ dấu hiệu nào của sự phản bội, cả cô và Lan sẽ không còn cơ hội nào khác.

Chắc chắn rồi! Mình sẽ tiếp tục với