“Anh muốn đưa tôi đi?!” Lam Thủy Oánh trừng mắt, “Anh điên rồi sao, tôi là một beta không có giấy thông hành. Alpha vào khu beta và beta vào khu alpha là hai chuyện khác nhau hoàn toàn!”
Theo quy định pháp luật, trường hợp trước chỉ phạt tiền, răn đe giáo dục, còn trường hợp sau thì có thể bị xử tử.
“Chà, bảo bối, có tôi ở đây mà.” Trần Chấp liếʍ môi.
Anh gọi điện đến đường dây báo cảnh sát khu beta.
Sĩ quan trực máy là người quen cũ của Trần Chấp, người thường bắt anh khi anh tự ý vào khu beta.
Khi cuộc gọi được kết nối, Trần Chấp chủ động nói: “Chào buổi tối, Sĩ quan Roy.”
Đầu dây bên kia rõ ràng nhận ra giọng lười biếng đặc trưng của Trần Chấp, nghiến răng nghiến lợi nói: “Trần Chấp, cậu lại giở trò gì thế! Khu beta không phải sân sau của cậu!”
“À à.” Trần Chấp vô cùng vô tội đáp: “Tôi báo cảnh sát tất nhiên là để nhờ giúp đỡ.”
“Cậu mà cũng nhờ giúp đỡ?” Roy cười, lời nói khó tin khiến anh ta nghĩ rằng đây lại là một trò đùa. Nhưng rất nhanh, Trần Chấp gửi đến một bức ảnh.
Ảnh chụp mờ mờ và qua loa, nhưng mái tóc đỏ kiêu ngạo của Trần Chấp và gương mặt ngông nghênh của anh vẫn cực kỳ nổi bật. Ngoài ra, còn có chiếc còng tay đang khóa hai người họ, còng tay lấp lánh ánh bạc lạnh lẽo, bàn tay bị khóa của Trần Chấp xanh tím, như bị hành hạ không thương tiếc.
Sĩ quan Roy nhíu mày, không thể nào. Những năm gần đây tội phạm beta hoành hành, nhưng tổ chức Thảo Căn Hoa, tổ chức từng dụ dỗ beta vào con đường tội lỗi, đã bị trấn áp, thủ lĩnh bị quân đội bóng đêm khống chế, tàn dư gần như bị xóa sổ, nguy hại đối với alpha và omega đã giảm đáng kể. Hơn nữa, với bản tính không sợ trời không sợ đất và sức mạnh kinh khủng của Trần Chấp, không có nhiều beta có thể đánh thắng được hắn...
Roy bình tĩnh lại, phóng to bức ảnh, ngạc nhiên nhận ra trên cổ tay và cổ của Trần Chấp đều có vết thương, thậm chí còn có ở chỗ tuyến sinh dục!
Với tính cách kiêu ngạo của Trần Chấp, chưa phân hóa nhưng đã tự xem mình là alpha, chắc chắn sẽ không để người khác làm tổn thương tuyến thể của mình.
Nghĩ đến sự điên cuồng của tổ chức Thảo Căn Hoa, tâm trạng của sĩ quan Roy đột nhiên nghẹn lại. Anh ta chủ động kết nối trí não, vừa nối máy liền vội vã nói:
"Cậu đang ở đâu, gặp nguy hiểm gì, beta bên cạnh đã làm gì cậu, nhanh gửi địa chỉ cho tôi –"
Nói một tràng dài, thấy đầu bên kia im lặng không nói gì, sĩ quan tiếp tục hỏi: "Beta quá mạnh à, sao không nói gì vậy?"
Trần Chấp nhìn anh ta, cố nhịn cười:
"Tôi chẳng sao cả, cũng không gặp nguy hiểm gì. Chỉ là tôi vừa khoá một beta, dùng mẫu khóa F3452 dòng Thiên Tỉnh. Nếu không mở ra, tôi sẽ mất mạng trong vòng 48 giờ, nhưng chìa khóa tôi để ở trường rồi.
Theo nguyên tắc ưu tiên thứ hai của alpha, để bảo vệ an toàn cho toàn bộ omega, thì không tiếc mọi giá phải bảo vệ an toàn sinh mệnh của alpha. Vì vậy tôi chỉ báo trước để tránh cản đường thôi."
"Trần Chấp, cậu đang định làm gì...!"
Trần Chấp ngắt kết nối, quay sang nhìn Lam Thủy Oánh. Khuôn mặt Lam Thủy Oánh ảm đạm, mắt cúi xuống, như đang suy nghĩ điều gì, sự im lặng đột ngột của cậu ta trông có vẻ vô cùng tĩnh mịch.
Anh xoa đầu Lam Thủy Oánh, "Đi thôi, bảo bối."
Việc Trần Chấp bất ngờ khóa người không phải là ý tưởng bộc phát.
Trong cuốn tiểu thuyết này, việc phân hóa của alpha và omega có thiết lập độc đáo. Khi mỗi người sinh ra, qua kiểm tra sức mạnh tinh thần sẽ xác định xác suất phân hóa thành một trong ba giới tính A, B, O. Người có xác suất phân hóa thành alpha đạt 85% được gọi là alpha dự bị, và omega dự bị cũng tương tự. Đến tuổi trưởng thành, Đế quốc sẽ tổ chức theo từng trường, phân phát thuốc phân hóa omega, và nếu phát triển tuyến thành công trong ngày đó, mới được coi là phân hóa hoàn chỉnh.