Chiếc váy màu đen cắt xẻ sâu hình chữ V mà Ninh Tiêu Dư đang mặc mang đến hiệu quả thị giác còn ấn tượng hơn so với tưởng tượng.
Đôi mắt phượng sắc sảo với nốt ruồi lệ nơi đuôi mắt của Ninh Tiêu Dư, cùng với đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên toát ra sức hút khó cưỡng.
Ánh mắt Trần Mỹ Nghiên mở lớn, cô ta bật dậy với vẻ hốt hoảng, trong lòng trào dâng cảm giác bất an.
Ninh Tiêu Dư mấp máy môi, nói vài chữ không thành tiếng rồi lạnh nhạt quay người bước ra cửa.
Mặt trời vàng rực phía Tây dần lặn, ánh tà dương đỏ như máu. Người giúp việc của nhà họ Ninh cẩn thận giúp cô nâng váy, tài xế che ô đen, hộ tống cô ngồi vào chiếc xe thương vụ rộng rãi một cách đầy tao nhã.
Còn trong tiệm, tâm trạng của Trần Mỹ Nghiên gần như sụp đổ.
“Bà nội! Ninh Tiêu Dư chắc chắn đang đi tham dự tiệc tối của giới thượng lưu rồi!” Trần Mỹ Nghiên ngồi phịch xuống thật mạnh, ghế dựa cọ xát với mặt đất phát ra một tiếng vang chói tai.
Tôn Hồng Na vội vàng chọn trang sức: “Vậy thì sao chứ?”
Dù thật sự có chen chân vào được, chẳng lẽ có thể làm nên trò trống gì?
“Bà nội, sao bà ra ngoài mà không mang theo thẻ ngân hàng dự phòng chứ? Uổng phí bao nhiêu thời gian như vậy!” Trần Mỹ Nghiên không kìm được bực dọc, cô ta dùng giày cao gót đá mạnh vào bàn trang điểm, phát ra tiếng động lớn.
“Con nhóc này.” Tôn Hồng Na lườm cô ta một cái đầy cảnh cáo: “Chưa vào cửa đã dám lớn tiếng với bà, lại còn đập phá đồ đạc à?”
Trần Mỹ Nghiên đơ người, không dám cãi lại.
Vừa quay đầu, cô ta đã lạnh giọng thúc giục nhà tạo mẫu: “Nhanh lên! Các người làm việc có chuyên nghiệp không vậy? Không biết chúng tôi đang gấp sao? Trong vòng 30 phút phải xong!”
Nhà tạo mẫu: “… Vâng, thưa cô Trần.”
Hoàn thành trong 30 phút thì được thôi, nhưng mức độ tinh xảo của tạo hình chắc chắn sẽ giảm đi đáng kể.
Nhưng lúc này, Trần Mỹ Nghiên đã quá cuống cuồng, chẳng còn tâm trí bận tâm đến những chi tiết đó.
Vừa rồi, rõ ràng trước khi rời đi Ninh Tiêu Dư đã nói bằng khẩu hình miệng rằng: "Sắp muộn rồi."
…
Trên chiếc xe đưa đón, người hầu dì Trương ân cần mang tới khay bánh ngọt và trái cây đã được chuẩn bị sẵn từ trước.
“Cô chủ nhỏ, hãy ăn chút gì đi. Bà chủ đã đặc biệt dặn dò chuẩn bị cho cô.”
Ninh Tiêu Dư lấy một chiếc xíu mại nhỏ, khẽ hỏi: “Dì Trương, có thể cho tôi số của quản gia Vương không? Tôi có chút việc muốn nhờ ông ấy.”
Dì Trương lập tức đồng ý.
Quản gia Vương là người quản lý chính tại dinh thự cũ của nhà họ Ninh, ông ấy làm việc dưới trướng ông cụ Ninh lâu năm rồi, đã từng đi theo ông cụ Ninh vào nam ra bắc. Ông ấy là một nhân tài hiếm có, toàn năng và cực kỳ xuất sắc trong công việc.
Trong cốt truyện gốc, quản gia Vương vẫn luôn đồng hành cùng ông cụ Ninh đến những ngày cuối cùng. Sau khi nhà họ Ninh sụp đổ, ông ấy từng định dùng toàn bộ số tiền tích lũy trong nhiều năm để giúp Ninh Hoan Sênh gây dựng lại sự nghiệp.
Tuy nhiên, với tính cách kiên cường của nữ chính trong truyện ngược, Ninh Hoan Sênh kiên quyết từ chối sự giúp đỡ, thà chịu cảnh lưu lạc đầu đường xó chợ cũng không muốn động đến một xu của quản gia Vương.
Ở một góc độ nào đó, Ninh Tiêu Dư cảm thấy Ninh Hoan Sênh làm vậy cũng không sai.
Dù gì thì cũng là nữ chính truyện ngược mà! Ai thân cận với cô ấy đều gặp bi kịch, mất cả chì lẫn chài cũng coi như tác giả đã nhân từ, để người già hy sinh vì đại nghĩa mới đúng là kịch bản tầm thường.
“Chú Vương.”
Điện thoại được kết nối, Ninh Tiêu Dư trò chuyện vài câu rồi nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề: “Tôi muốn nhờ chú giúp một việc, thu thập thông tin về những công ty Internet mới nổi trong giới, liên quan đến mảng livestream và video ngắn…”
Vừa kết thúc cuộc gọi với quản gia Vương, điện thoại cô đã hiện lên cuộc gọi đến từ Ninh Hoan Sênh.