Lục Diễn đứng thẳng, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống cô. Dáng người cao lớn của anh như một bóng ma, mang đến cảm giác áp bách khó cưỡng.
Cố Nhược Kiều theo bản năng muốn quay mặt đi để tránh, nhưng ngay lập tức cảm thấy cằm mình bị giữ lại.
Ngón tay của Lục Diễn nhẹ nhàng, nhưng đầy ám muội, lướt qua đôi môi dưới của cô, chậm rãi vuốt ve.
Cô vô thức hơi hé miệng, cảm giác đầu ngón tay anh thoáng dừng lại một chút trên đôi môi, sau đó nhẹ nhàng nhấn xuống đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Cố Nhược Kiều giật mình nhận ra, vội vã khép miệng lại. Nhưng không ngờ, động tác đó lại khiến ngón tay của anh lọt vào giữa môi cô.
Cả khuôn mặt cô đỏ bừng. Bối rối, cô vội nhả ra, chỉ để nhìn thấy trên đầu ngón tay anh còn đọng lại chút hơi ẩm.
“Tôi...” Cô luống cuống, định giải thích nhưng lại không may, vừa mở miệng, ngón tay ấy lại vô tình chạm vào.
Mặt cô càng đỏ hơn, không biết làm gì ngoài cúi đầu lảng tránh. Nhưng đôi tai hồng rực đã vô tình bán đứng sự bối rối của cô.
Lục Diễn chăm chú quan sát, ánh mắt lóe lên sự thú vị. Ngón tay anh chậm rãi chuyển từ môi cô sang vành tai, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Trước đây, đã có ai chạm vào cô chưa?” Giọng anh trầm thấp vang lên, mang theo chút thăm dò.
Cố Nhược Kiều cắn nhẹ môi dưới, đôi mắt hơi cụp xuống:
“Anh nghĩ xem, một người có vị hôn phu mà vị hôn phu lại cùng em gái mình lén lút bên nhau, thì tôi còn có thể để ai chạm vào được sao?”
Lục Diễn khẽ cười, giọng cười trầm thấp nhưng lại khiến người ta cảm thấy bị áp bức.
“Là anh ta không có mắt.”
Dù câu nói mang chút ý cười, nhưng lại khiến cô cảm thấy như mình là con mồi nhỏ đang bị vây trong lãnh địa của anh, trở thành món đồ chơi chỉ tồn tại để làm vui lòng người đàn ông này.
Không thích cảm giác bị động, Cố Nhược Kiều quyết định phản công. Cô ngước nhìn anh, khẽ nở một nụ cười tinh quái.
“Vậy ánh mắt của Lục gia thì sao? Chắc là không tệ chứ?”
Lục Diễn đáp lời, không chút chần chừ:
“Tôi chưa bao giờ nhìn nhầm.”
Đúng là tự tin, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng anh có đủ lý do để kiêu ngạo.
Không chịu thua, Cố Nhược Kiều vươn tay kéo lấy cà vạt của anh, kéo anh cúi xuống gần hơn. Khoảng cách giữa hai người dường như chỉ còn một hơi thở, và nếu tiến thêm một chút nữa, môi anh sẽ chạm vào môi cô.
Hơi thở của cả hai đan xen, không khí trở nên nặng nề, đầy ám muội.
Dáng vẻ tự tin của cô bỗng chốc bị xóa nhòa khi cảm giác nghẹt thở từ khoảng cách gần khiến cô phải hoảng hốt lùi lại, cố gắng tránh xa.
Nhưng Lục Diễn không để cô trốn thoát. Một tay giữ lấy đầu cô, anh cúi xuống, nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi cô.
Đôi mắt Cố Nhược Kiều mở to kinh ngạc, trái tim đập loạn nhịp.
Ngay khi cô còn chưa kịp phản ứng, bàn tay anh đã chuyển ra sau lưng cô, nhẹ nhàng nhấc cô lên một chút, kéo cô lại gần hơn.
Cố Nhược Kiều bị Lục Diễn nhẹ nhàng nâng lên, thân thể gần như áp sát vào anh.
Cô muốn đẩy anh ra, nhưng phát hiện hai tay mình đã bị anh giữ chặt trước ngực, không thể động đậy.
Bàn tay còn lại của Lục Diễn thong thả trượt dọc xuống, như cố tình thử thách sự kiên nhẫn của cô.
“Không... đừng mà...” Giọng nói của Cố Nhược Kiều run rẩy, pha lẫn sự bất lực.
Động tác của Lục Diễn không quá mạnh mẽ, nhưng lại khéo léo đến mức khiến cô khó lòng cưỡng lại.
Cả người Cố Nhược Kiều bị đẩy ngã xuống sô pha, hoàn toàn nằm dưới sự kiểm soát của anh.
Cô cắn môi, cố gắng chống cự, nhưng vụng về đến mức chỉ làm bản thân mệt thêm. So với sự điêu luyện của Lục Diễn, cô rõ ràng không phải đối thủ.
Dường như cảm nhận được sự giãy giụa yếu ớt của cô, anh khẽ cười, lùi lại chút ít, chóp mũi của anh chạm vào chóp mũi cô.
“Cô không biết cách thở sao?” Giọng anh thấp trầm, xen lẫn chút trêu chọc.
Cố Nhược Kiều vừa hụt hơi, chỉ có thể bất lực lườm anh một cái, nhưng ánh mắt mờ mịt của cô lại vô tình khiến anh càng thêm bị thu hút.
Đôi môi đỏ mọng của cô như cánh hoa mềm mại, đôi mắt phủ sương mù càng làm cô giống như một trái đào chín, ngọt ngào và mê người, khiến người ta chỉ muốn chiếm hữu trọn vẹn.
Lục Diễn khẽ vuốt ve tấm lưng mềm mại của cô, từng cử chỉ như có ma lực. Giọng nói của anh khàn khàn, hơi thở nóng rực phả lên làn da cô:
“Đến lúc cô trả thù lao cho tôi rồi, vị hôn thê của tôi.”