Những khán giả chỉ có thể cố định góc nhìn ở livestream của streamer lập tức bắt đầu hoảng loạn:
[Không thể nào? Tân nhân vương chết rồi?]
[Boss không nói, nhưng ánh mắt đó rõ ràng là đã phát hiện ra tân nhân vương đang trốn lúc ấy!]
[Vậy việc tân nhân vương đột nhiên nhắn tin bảo bọn họ tới đây, có khi nào cũng vì đã gặp phải tình huống nguy cấp rồi không?]
[Chạy mau! Đừng cứng đầu với Boss!]
[Mẹ ơi, Boss này đáng sợ quá!]
Đây giống như một trận chiến tâm lý.
Chỉ một ánh mắt hờ hững đã khiến vài người chơi sụp đổ tâm lý, không còn dám tiếp tục cố chấp đối đầu với người đàn ông trước mặt.
Và đây cũng chính là điều mà giáo sư Ôn muốn thấy.
Người đàn ông cảm nhận nhiệt độ ấm áp trong lòng, hô hấp ổn định của đối phương, cùng với hương thơm nhàn nhạt dễ chịu.
Anh ta biết rằng mình chưa thể tổn thương những người chơi chưa chạm đến điều kiện tử vong.
Nhưng người trong lòng anh ta — anh ta nhất định phải mang đi.
Chỉ cần đám người kia rời đi, sẽ không còn ai tiếp tục dõi theo anh ta nữa.
Lúc đó, anh ta có thể mang theo thanh niên trong lòng rời khỏi lớp học mà không gây ra bất kỳ tiếng động nào.
Còn về phần còn lại...
Anh ta sẽ dành cơ hội gϊếŧ người đó cho hai kẻ kia xử lý.
Đây vốn đã là một cuộc giao dịch có lợi, tất cả chỉ còn chờ đám người này biết điều mà rời khỏi lớp học.
Nghĩ đến đây, trong mắt người đàn ông như cuộn trào một dòng nước đen sâu thẳm.
Khóe miệng anh ta bắt đầu chậm rãi nhếch lên.
Khi nhìn thấy bóng dáng đám người kia đã hoàn toàn rời khỏi lớp học, cũng không còn ai đưa ánh mắt về phía mình nữa...
Người đàn ông khẽ cười, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve làn da mềm mại mịn màng trên đùi thanh niên trong lòng.
Dưới chân anh ta bắt đầu lan đầy bùn lầy, thứ chất lỏng đen ngòm ấy đang lan ra theo một tốc độ khó mà nhận thấy bằng mắt thường, dần dần thấm lên ống quần anh ta. Có lẽ chưa đến hai giây, anh ta sẽ hoàn toàn biến mất khỏi căn phòng này.
*
“Rầm!”
Tiếng đóng cửa mạnh mẽ vang lên từ cửa trước của phòng học.
Lúc này, Trì Ly chẳng buồn để ý đến đám người chơi phía sau đang bàn tán ồn ào, trực tiếp tung một cú đá, đá văng cửa lớp học.
Những người chơi phía sau vẫn còn ngơ ngác: “Cửa này đóng từ lúc nào thế? Rõ ràng vừa rồi đâu có nghe thấy tiếng đóng cửa?”
Vừa rồi, chân trước họ mới bước ra khỏi lớp, ngay sau đó đã thấy Trì Ly vội vã lao ra từ phía sau.
Còn chưa kịp vui mừng vì cậu ta không sao, Trì Ly đã phóng thẳng về phía cửa trước mà chẳng buồn liếc nhìn họ lấy một lần, khiến cả đám có chút bối rối.
Nhưng dù gì thì tân nhân vương vẫn ổn, điều này khiến họ yên tâm tiếp tục thực hiện kế hoạch cướp người như dự tính.
Thế nhưng, họ bỗng nhận ra cánh cửa trước vốn đang mở lại không biết đã bị khóa từ lúc nào.
Tân nhân vương trước mặt họ tốc độ cực nhanh, chỉ một cú đá đã phá tung cánh cửa.
Mọi người lập tức rướn người lên nhìn vào bên trong lớp học.
Hai người vừa đứng giữa bục giảng ban nãy đã hoàn toàn biến mất.
“Bị… đưa đi rồi sao?” Một người chơi lên tiếng phỏng đoán.
Bọn họ ít nhiều đều cảm thấy tiếc nuối, đồng thời trong lòng cũng có chút hối hận — nếu khi nãy họ không bị những lời dọa dẫm của Boss làm cho sợ hãi mà bỏ đi, thì liệu có thể kiên trì chờ Trì Ly đến ứng cứu không?
Nếu vậy, bọn họ đã có thể thu thập cả manh mối lẫn giữ chân NPC then chốt để đối phó với Boss rồi.
Nghĩ đến đây, mấy người họ đều có chút áy náy mà nhìn Trì Ly, người vẫn đang một mình dấn thân vào nguy hiểm.
Có người bước lên phía trước, nhìn Trì Ly đang đứng bất động ngay đó, cúi đầu nói xin lỗi: “Xin lỗi, nếu lúc nãy chúng tôi không rút lui... có lẽ đã...”
Nhưng Trì Ly không nói gì.
Khi mọi người còn tưởng rằng tân nhân vương này vì đang tức giận nên không muốn đáp lời bọn họ —
Trì Ly bỗng nhiên động đậy.
Cậu ta như cảm nhận được điều gì đó, nhìn về phía cuối lớp học, sau đó sải bước đi tới, dừng lại ở hàng ghế cuối bên cửa sổ.