Tạm Nghỉ! Vì Người Dẫn Đường Duy Nhất Dâng Lên Toàn Tinh Tế

Chương 36: Đến Thủy Lam Tinh

“Bảo bảo còn nhớ chuyện trước đây không?” Anh hỏi khi thấy cô vẽ vòng tròn lên giấy.

Thấy cô như không muốn trả lời, Kỷ Nghiêu Quang cũng không ép, chỉ chơi với cô một lát rồi đưa cô về khoang dành riêng cho ấu tể.

Vài ngày sau, họ hạ cánh thành công xuống Thủy Lam Tinh.

Khi rời khỏi phi hạm, tất cả mọi người ngay lập tức cảm thấy cổ họng khô khốc, vì cảnh tượng trước mắt chỉ là một vùng đất hoang tàn. Nền văn minh ngày xưa đã bị thời gian và cát bụi xóa sạch.

Mặt đất nứt nẻ, chỉ còn lại vài mảnh đá vụn lác đác. Một vài tấm kim loại hoen gỉ có lẽ từng là một phần của xe cộ hoặc công trình kiến trúc nằm rải rác. Dưới ánh mặt trời chói chang, không có lấy một bóng râm. Không khí đầy bụi bẩn, những tòa nhà cao tầng từng phồn hoa giờ chỉ còn là khung xương trơ trọi, loang lổ và mục nát.

Bên lề đường, vài chiếc xe tải lật nghiêng, thùng hàng bị cướp sạch từ lâu, chỉ còn lại những khung xe rỗng với bánh xe ngập sâu trong cát. Vết đạn trên thân xe vẫn còn in rõ, dấu tích của những trận chiến ác liệt ngày trước.

Ở phía xa, một tháp nước cô độc đứng sừng sững trên đường chân trời, hoen gỉ và trống rỗng. Những ống dẫn nước hỏng hóc treo lủng lẳng, đung đưa trong gió.

“Anh Quân, nơi này thực sự có nguồn nước sạch sao?”

Lệ Trầm Quân nheo mắt quan sát xung quanh. Phi hạm của họ đã cạn kiệt nhiên liệu, giờ buộc phải tìm một nơi trú ẩn mới.

Đột nhiên một cơn gió mạnh cuốn theo bụi cát, tạo thành những cột xoáy trong không trung.

Lộ Chi Chi cứ ngỡ cuối cùng đã có thể tháo mặt nạ oxy – thứ luôn khiến sống mũi nhỏ nhắn của cô đỏ ửng. Nhưng vừa kịp vui mừng vì mình có thể thở bình thường, cô lại vô tình hít phải bụi cát, khiến cơn ho dữ dội ập đến.

Cả đội vội vã vây quanh, Kỷ Nghiêu Quang kéo chặt mũ trùm đầu của cô, vừa vỗ lưng vừa an ủi: “Chúng ta phải nhanh chóng tìm nơi trú ẩn.”

Ai Lệ nói: “Cách đây 3km là khu biệt thự, chúng ta có thể chiếm lấy một căn. Thông thường các khu dân cư đều có nguồn nước.”

Leon thì đang xem xét dấu vết trên mặt đất: “Dựa vào dấu hiệu chiến đấu ở đây, có ít nhất hai phe giao tranh. Một bên được trang bị đầy đủ. Tin tốt là không có dấu vết của dị thú.”

“Đừng chủ quan.” Lệ Trầm Quân nạp đạn vào súng, nhanh chóng ra hiệu lệnh. Cả đội lập tức tản ra, giữ Lộ Chi Chi ở vị trí trung tâm, rồi tiến về khu biệt thự một cách nhanh chóng và có tổ chức.

Trong cái nắng gay gắt, Lộ Chi Chi sớm đã đổ mồ hôi, mái tóc ướt dính chặt vào gương mặt nhỏ nhắn. Nhận ra cô không thoải mái, Kỷ Nghiêu Quang ôm chặt cô trong lòng, nhẹ giọng trấn an: “Cố gắng chịu đựng thêm chút nữa, chúng ta sắp tới rồi.”

Lệ Trầm Quân quay lại nhìn, lấy chai nước ra cẩn thận đút cho cô uống.

“Cầu trời, khu biệt thự đó phải phù hợp để một tiểu dẫn đường sinh sống.” Leon lẩm bẩm. Với thể lực của cả đội, 3km không thành vấn đề, nhưng với Lộ Chi Chi thì lại là thử thách lớn.

“Suỵt!”

Đột nhiên, Lệ Trầm Quân ra hiệu im lặng.

“Nghe thấy không?”

Ngoại trừ Kỷ Nghiêu Quang, các thành viên khác đều dừng lại lắng nghe. Eric nhanh chóng đáp: “Có xe đang đến, không chỉ một chiếc!”