Tạm Nghỉ! Vì Người Dẫn Đường Duy Nhất Dâng Lên Toàn Tinh Tế

Chương 11: Cô Chỉ Là Cơ Thể Trông Nhỏ Nhắn Thôi, Được Chứ?

Sau khi được bế lên phi hạm, Lộ Chi Chi lập tức được Kỷ Nghiêu Quang chuẩn bị cho một chiếc rương cách ly duy trì nhiệt độ ổn định. Lệ Trầm Quân nhẹ nhàng đặt cô vào trong đó.

Chiếc rương cách ly này có khả năng ngăn chặn mọi chất độc hại và ô nhiễm, đồng thời cung cấp oxy với nhiệt độ phù hợp. Vừa nằm vào, Lộ Chi Chi cảm thấy thoải mái hơn hẳn.

Mấy người đàn ông cao lớn đều tụ tập xung quanh rương cách ly, nhìn chăm chú Lộ Chi Chi. Có người mang đến một chiếc chăn nhỏ, có người vội đi tìm thức ăn. Một đám đàn ông trưởng thành nhưng lại lộ ra vẻ ngốc nghếch, cười tươi như trẻ con và làm đủ kiểu mặt hề để chọc cô vui.

Lộ Chi Chi: …

Cô chỉ là cơ thể trông nhỏ nhắn thôi, được chứ?

Chẳng mấy chốc, Kỷ Nghiêu Quang đã mang đến hàng loạt thiết bị để kiểm tra sức khỏe của cô, cẩn thận ghi chép lại từng thông số.

Lệ Trầm Quân đứng lặng lẽ bên cạnh, lặng im bảo vệ. Kỷ Nghiêu Quang liếc thấy trên người anh đầy vết thương lớn nhỏ, nhắc nhở: “Đi để người khác băng bó vết thương đi. Khi có kết quả kiểm tra của tiểu hướng đạo, em sẽ báo cho anh.”

Nhưng Lệ Trầm Quân không nhúc nhích, chỉ thản nhiên nói hai chữ: “Không cần.”

Kỷ Nghiêu Quang không tiếp tục khuyên nữa, tập trung kiểm tra cho Lộ Chi Chi. Anh nhíu mày nhìn những thông số sức khỏe thấp hơn tiêu chuẩn rất nhiều và nói: “Tiểu hướng đạo bị suy dinh dưỡng nghiêm trọng, cực kỳ nhạy cảm với bụi, dễ mắc các bệnh liên quan đến đường hô hấp. Chức năng tim và phổi cũng yếu, không thể vận động mạnh.”

Mỗi câu nói của anh khiến ánh mắt Lệ Trầm Quân càng thêm sa sầm.

Mục kiểm tra cuối cùng là đo tuổi xương. Mặc dù nhìn qua cô l chỉ khoảng năm, sáu tuổi, nhưng Kỷ Nghiêu Quang vẫn cần xác định tuổi thực tế của cô để lập kế hoạch dinh dưỡng phù hợp.

Tiếng bíp bíp vang lên, Kỷ Nghiêu Quang nhìn vào thiết bị hiển thị với vẻ mặt bình thản, nhưng ngay lập tức sững sờ.

Lệ Trầm Quân nhíu mày: “Có vấn đề gì sao?” Thấy Kỷ Nghiêu Quang im lặng, anh đứng bật dậy, lo sợ cô mắc bệnh nghiêm trọng.

Kết quả, khi nhìn thấy tuổi xương hiển thị trên thiết bị, anh thoáng ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại.

“Tuổi xương cho thấy cô ấy… mười tám tuổi.” Nụ cười quen thuộc trên mặt Kỷ Nghiêu Quang biến mất, chỉ còn lại sự kinh ngạc.

“Nhưng làm sao có thể như vậy được?”

Cả hai quay sang nhìn Lộ Chi Chi, người đang lim dim ngủ trong rương cách ly.