Tạm Nghỉ! Vì Người Dẫn Đường Duy Nhất Dâng Lên Toàn Tinh Tế

Chương 10: Vị hôn thê

Họ vừa chịu đựng sự ăn mòn tinh thần, vừa phải gϊếŧ chóc vì nhân loại, chết cũng không đáng tiếc.

Ngay cả khi thời đại các hướng đạo chưa biến mất, sự thanh lọc chất lượng cao như thế này cũng chưa bao giờ đến lượt họ.

Chính Lộ Chi Chi đã cứu rỗi họ.

Các đội viên đều rất kích động, nhưng giữa hàng lông mày của Lệ Trầm Quân vẫn luôn lộ rõ vẻ lo lắng.

“Có gì thì lên phi hạm hãy nói. Cô ấy không thể phơi ra ngoài quá lâu trong môi trường này.”

Rất nhanh, Lộ Chi Chi được cả nhóm bảo vệ đưa lên phi hạm.

Không ai nhận ra, phía sau, trên những chiếc lá, ánh sáng vàng đang nhấp nháy như hít thở.

Ánh sáng vàng biến thành một điểm đỏ hiển thị tọa độ trên một bản đồ điện tử tinh vi.

Trên tinh cầu chủ xa xôi, các nhà nghiên cứu nhìn thấy tín hiệu trên bản đồ, lập tức báo cáo cho Quan chỉ huy. Quan chỉ huy lại nhanh chóng báo lên Thượng giáo quân bộ.

Mấy chục quân ủng màu đen nặng nề vang vọng trong hành lang tĩnh mịch. Thượng giáo quân bộ đẩy cửa bước vào phòng chỉ huy trung tâm của tinh tế, sắc mặt nghiêm nghị.

“Công tước Hefel, đã tìm thấy vị hôn thê của ngài.”

Thượng giáo nói xong ngẩng đầu lên, liền thấy một người đàn ông khí chất cao quý và lạnh lùng đang ngồi lười biếng trên chiếc ghế sofa bọc da. Xung quanh hắn là những mỹ nhân vây quanh. Bên trái ôm một người, trên đùi ngồi một người, dưới chân quỳ một người, còn một người khác đang quyến rũ rót rượu cho hắn.

Người đàn ông mặc một bộ quân phục đỏ thẫm với hàng cúc đôi, chiếc khuy cổ trên cùng bị tháo ra, để lộ một phần xương quai xanh.

Trong mắt Thượng giáo lóe lên vẻ khinh miệt. Ông thầm nghĩ sẽ báo lại từng lời nói và hành động hôm nay của Hefel cho “vị kia”. Bề ngoài, ông vẫn giả vờ cung kính: “Ở tinh hệ M78 đã phát hiện tinh thần lực vị hôn thê của ngài.”

Biểu cảm của Hefel thoáng khựng lại, đôi mắt co lại như đầu kim, nhưng rất nhanh hắn lại thay bằng nụ cười kiêu ngạo và phóng túng.

“Ông nhầm rồi. Vị hôn thê nhỏ bé của tôi hơn mười năm qua chưa từng thức tỉnh, bị gia tộc gọi là phế vật. Làm gì có tinh thần lực? Sao có thể là cô ấy được.”

Thượng giáo vẫn kiên quyết: “Ý của ‘vị kia’ là trước tiên đưa cô ấy về đây, sau đó mới xác nhận.”

Hefel im lặng, trong mắt là một cơn bão sắp ập tới. Hắn uống một ngụm rượu để bình ổn lại tâm trạng.

Một lúc sau, hắn chậm rãi nói: “Được thôi, vậy thì bằng mọi giá, hãy đưa vị hôn thê của tôi trở về.”