Thẩm Nam Âm luôn nhận trách nhiệm về mình, nói rằng Trấn Yêu Tháp thất thủ là lỗi của y, che chắn cho người khác. Nhưng trên thực tế, chuyện này không liên quan trực tiếp đến y.
Người chịu trách nhiệm kiểm tra trận pháp Trấn Yêu Tháp lần này là đệ tử dưới trướng của Ngọc Bất Nhiễm.
Thẩm Nam Âm đang gánh trách nhiệm thay hắn.
Y đứng ra nhận sai, người khác sẽ không nhắm vào Ngọc Bất Nhiễm. Nhưng Ngọc Bất Nhiễm chẳng hề cảm kích điều đó.
"Đại sư huynh, đừng nghĩ làm vậy là ta sẽ cảm ơn huynh."
Khi Thẩm Nam Âm đi ngang qua, Ngọc Bất Nhiễm kìm nén giọng nói:
"Ta chỉ càng ghét huynh hơn. Lại một lần nữa huynh có cơ hội ra mặt nổi bật. Huynh phải cảm ơn ta mới đúng."
Thẩm Nam Âm đã rất mệt, nhưng trên gương mặt không hề có dấu hiệu mỏi mệt.
Y luôn mang vẻ bình thản, khí chất hòa nhã, khiến người khác cảm thấy y như một ngọn núi vững chãi. Y dừng bước, quay đầu nhìn Ngọc Bất Nhiễm, vết thương nơi chân mày khiến đối phương khẽ cau mày.
"Sư đệ." Giọng Thẩm Nam Âm hạ thấp, chỉ đủ hai người nghe: "Đệ và ta lớn lên cùng nhau, dù không ngày ngày kề cận song cũng hiểu rõ nhau. Đệ làm gì, người khác có thể không biết, nhưng ta biết rất rõ."
Ngọc Bất Nhiễm ngưng thở.
"Đệ sắp xếp để đệ tử của mình cố tình phớt lờ lỗi trận pháp, tạo cơ hội cho đại yêu thoát ra. Sau đó đệ tự mình bắt chúng lại, phô diễn thực lực, rồi xử phạt đệ tử "phạm lỗi" để thoát khỏi trách nhiệm. Cùng lắm, đệ chỉ bị trách là quản giáo không nghiêm, tổn thất không đáng kể. Nhưng kế hoạch này quá nguy hiểm. Đệ muốn lập công, khiến sư tôn và đồng môn công nhận mình, nhưng đệ đã chọn sai cách. Những cái gọi là trận pháp trừ yêu mà đệ chuẩn bị trước, hữu dụng không quá ba cái."
Thẩm Nam Âm giọng điệu ôn hòa nhưng thẳng thắn: "Nếu ta thực sự không can thiệp, hôm nay đệ có thể đã chết dưới tay chúng rồi."
Ngọc Bất Nhiễm tức đến mức toàn thân run rẩy, nhưng Thẩm Nam Âm vẫn không nhanh không chậm.
"Ta không giúp đệ vì muốn đệ cảm ơn. Ta chỉ không muốn có chuyện không thể cứu vãn xảy ra. Trấn Yêu Tháp là công trình của các bậc tiền bối. Là đại sư huynh, là thủ tọa đệ tử của Càn Thiên Tông, ta có trách nhiệm bảo vệ nó. Trước khi bế quan, sư tôn đã giao phó việc này cho ta. Nếu xảy ra chuyện, dù là đệ cố ý gây ra, trách nhiệm đầu tiên vẫn thuộc về ta. Ta nhận lỗi là lẽ đương nhiên. Đệ không cần cảm kích ta, ghét ta cũng không sao. Đệ muốn chứng minh mình giỏi hơn ta, không cần phải dùng đến cách cực đoan như vậy."
Thẩm Nam Âm nhìn Ngọc Bất Nhiễm, chậm rãi nói: "Nếu đệ nghĩ mình đủ khả năng, ta sẽ xin sư tôn để ngươi phụ trách việc hàng linh tại Phệ Tâm Cốc vào tháng tới."
Ngọc Bất Nhiễm trợn tròn mắt, không thể tin nổi.
Thẩm Nam Âm chỉ mỉm cười, quay lưng rời đi. Y đã quyết định việc gì, nhất định sẽ làm.
Nhưng làm sao để thuyết phục sư tôn giao việc đó cho người khác vẫn cần suy tính kỹ càng.
Có lẽ thiên đạo không muốn y quá lao tâm, lý do rất nhanh sẽ tự tìm đến.
Món quà ‘bất ngờ’ của họa bì yêu cuối cùng cũng xuất hiện.
Tin Trấn Yêu Tháp xảy ra sự cố được phong tỏa nghiêm ngặt, ngoài trưởng lão trở lên không ai hay biết.
Mọi việc đã được xử lý ổn thỏa, không cần thiết công khai, tránh gây hoang mang.
Cho đến khi Thẩm Nam Âm bị vô số nữ tu bao vây.
Thẩm Nam Âm bị thương, tạm thời ở lại đạo trường để tĩnh dưỡng, không gặp ai cũng không ra ngoài, chỉ xử lý một số công vụ.
Không ai ngờ được rằng sẽ có ngày y bị các nữ tu chỉ trích, oán hận, thậm chí kéo đến chất vấn.
Tiếng trách móc vang khắp bên tai y, từng câu "ta đã nhìn nhầm huynh," từng tiếng khóc lóc, khiến Chân Võ Đạo Trường chưa bao giờ náo nhiệt đến vậy.
Y không giải thích, thực sự là không có cơ hội để giải thích.
Các nữ tu người này nói một câu, người kia chen một lời, đồng lòng như chung một kẻ thù. Dù "kẻ bạc tình" này là đại sư huynh, các nàng cũng nhất quyết phải đòi lại công bằng.
Thẩm Nam Âm tóc buộc phát quan ngọc, áo trắng như tuyết, khí chất như trăng gió thanh khiết, thật sự chẳng giống chút nào một kẻ đa tình phong lưu, bạc tình phụ nghĩa.
Các nữ tu vừa khóc vừa nói rằng "biết người, biết mặt, không biết lòng."
Thẩm Nam Âm mấp máy môi, nghĩ đến gương mặt của Trình Tuyết Ý, cùng tất cả những gì đã xảy ra trong hang động đêm ấy. Cuối cùng, y chậm rãi nhắm mắt, không nói một lời.