“Ngươi nói cái gì?!!!”
Quân Lãm Nguyệt bật dậy, chưa kịp mang giày đã lao thẳng ra ngoài, va mạnh vào cửa làm nó bật tung ra một lỗ hình người.
Nhìn cánh cửa bị đâm vỡ, Kim Vượng Vượng nuốt khan. Ký chủ của nó, thật mạnh mẽ!
Chỗ ở của Tống Tề Quang không xa lắm, chỉ cách khoảng hai mươi ba mươi bước chân. Vừa bước ra ngoài, Quân Lãm Nguyệt đã thấy một luồng ánh sáng trắng chói mắt bùng lên từ phía nhà của Tống Tề Quang.
[A Vượng, chuyện gì xảy ra?]
Nàng vừa hỏi Kim Vượng Vượng vừa chạy hết tốc lực về phía trước.
Kim Vượng Vượng trả lời: [Tam sư huynh của ngươi đã sớm sử dụng sức mạnh ẩn giấu bên trong.]
Quân Lãm Nguyệt biết rõ Tống Tề Quang đang có sức mạnh gì, bởi vì đây là lần thứ một trăm nàng xuyên vào cuốn sách này.
[Sức mạnh đó vô cùng tà ác và hung bạo, với trình độ hiện tại của tam sư huynh thì chắc chắn không thể kiểm soát nổi. Sao hắn lại bất ngờ sử dụng nó?]
Hiểu được sức mạnh khủng khϊếp kia, lòng Quân Lãm Nguyệt chợt hoảng loạn.
[Trong cốt truyện gốc, tam sư huynh sử dụng sức mạnh đó để cứu Dung Tuyệt. Mặc dù hắn tạm thời kiểm soát được, nhưng kết quả là tóc bạc trắng và mắt trở nên mù lòa!]
Chỉ cần tưởng tượng thôi đã khiến nàng cảm thấy nghẹt thở và xót xa.
Kim Vượng Vượng nói: [Ta cũng không biết tam sư huynh của ngươi phát điên thế nào, nhưng bây giờ tình hình rất nguy hiểm, ký chủ đừng lại gần! Sức mạnh đó rất nguy hiểm.]
Khi lời của Kim Vượng Vượng vừa dứt, Quân Lãm Nguyệt đã đến trước cửa phòng Tống Tề Quang.
Lúc này, cả người Tống Tề Quang đã bị bao phủ trong luồng sáng trắng kia, từ bên ngoài chỉ thấy lờ mờ hình dáng của hắn ở bên trong.
Ánh sáng trắng quá hung bạo, mái nhà đã bị thổi tung thành mảnh vụn, văng tung tóe khắp nơi.
Dung Tuyệt và Bùi Yến đến trước Quân Lãm Nguyệt một chút, cả hai đã thử rất nhiều cách nhưng không thể kéo Tống Tề Quang ra khỏi luồng sáng đó.
Nguyệt Huyền Cơ thì không biết đi đâu, nên hiện tại chẳng ai biết làm thế nào.
[Xem ra đại sư huynh và nhị sư huynh đều bó tay, vậy thì chỉ còn mình ta thôi!]
Quân Lãm Nguyệt hít sâu một hơi, mạnh mẽ tiến lên, ngay khi Bùi Yến định kéo nàng lại thì nàng đã lao thẳng vào luồng sáng trắng kia.
“Tiểu sư muội!!!”
Bùi Yến nhìn cảnh tượng này mà hoảng hốt tái cả mặt.
Dù có thể nghe thấy suy nghĩ của Quân Lãm Nguyệt, nhưng hắn vẫn không yên tâm chút nào. Luồng sáng đó quá hung bạo, đại sư huynh vừa mới cố gắng xông vào cũng bị văng ra ngoài và bị thương không nhẹ.
Sức mạnh của tiểu sư muội thì...
Hắn lo lắng nhìn về phía Dung Tuyệt: “Đại sư huynh, tiểu sư muội...”
Chưa kịp nói hết câu, hắn đã thấy Dung Tuyệt cũng lao vào theo.
“Đại, đại sư huynh!!!!”
Tiếng kêu này của Bùi Yến còn đau đớn hơn lúc trước. Đại sư huynh đã bị thương không nhẹ, chủ yếu là nội thương nghiêm trọng, giờ lại lao vào, chẳng phải sẽ gặp nguy hiểm hay sao?
Không suy nghĩ nhiều, hắn cũng lao vào theo! Nếu huynh đệ của mình đều gặp nạn, thì hắn cũng không còn lý do gì để sống.
Nhưng khi Dung Tuyệt và Bùi Yến lao vào luồng sáng trắng, cảnh tượng trước mắt làm cả hai ngây người.
“Đại, đại sư huynh, nhị sư huynh, sao hai huynh cũng đến đây?”
Quân Lãm Nguyệt đang cầm trong tay một vật gì đó rất lớn, từ đó hút toàn bộ năng lượng đang chảy ra từ mắt của Tống Tề Quang thành một khối.
“Ờ...” Bùi Yến ngạc nhiên đến mức lắp bắp: “Ta, ta và đại sư huynh lo lắng cho an toàn của tiểu sư muội và tam sư đệ.”
Nhưng bây giờ xem ra, sự lo lắng của hắn là thừa...
“Tiểu sư muội, vật trong tay muội là gì vậy?”
Bùi Yến nhìn chằm chằm vào thứ to lớn trong tay Quân Lãm Nguyệt, cố gắng mà vẫn không thể nhận ra nó là gì.
“Thứ này à? Hê hê~” Quân Lãm Nguyệt cười ngốc nghếch: “Nam châm.”
“Nam châm?” Bùi Yến lắc đầu: “Ta không hiểu.”
[Ngươi mà hiểu thì mới lạ đấy. Đây là bảo bối đặc biệt mà A Vượng đưa cho ta, một loại nam châm đặc biệt. Năng lượng mà tam sư huynh làm tràn ra ngoài, ta sẽ hút nó lại, hê hê...]
Dung Tuyệt và Bùi Yến không biểu lộ cảm xúc, nhưng trong lòng thì vô cùng chấn động. Họ không hiểu, nhưng nghe có vẻ rất đỉnh.
Khi hút gần hết năng lượng, Quân Lãm Nguyệt rảnh một tay, quay sang ra hiệu với hai người: “May mà đại sư huynh và nhị sư huynh vào kịp, nếu chỉ có mình ta thì khó mà xoay sở được.”
Nghe thế, Dung Tuyệt và Bùi Yến lập tức hiểu ý.
“Tiểu sư muội, làm gì bây giờ?”
Bùi Yến ngồi xuống, nhìn vào khối năng lượng đen kịt trong tay Quân Lãm Nguyệt, trong lòng bỗng dấy lên một cảm giác bất an.
“Đại sư huynh giữ chặt tam sư huynh, sắp tới có thể sẽ đau đấy. Còn nhị sư huynh, giúp muội mở mắt tam sư huynh ra là được.”
Lúc này, Tống Tề Quang đang nhắm chặt mắt, cả người chìm vào trạng thái vô thức, vô cùng yếu ớt.
Dung Tuyệt đứng trên cao liếc nhìn khối năng lượng trong tay Quân Lãm Nguyệt, ánh mắt lóe lên một tia gì đó.
Như do dự một chút, hắn mới cúi xuống giữ chặt Tống Tề Quang.
Còn Bùi Yến thì làm theo lời Quân Lãm Nguyệt, dùng tay mở một bên mí mắt của Tống Tề Quang ra.
Vừa mở mắt, Bùi Yến liền hít một hơi lạnh!
Con ngươi của Tống Tề Quang đã biến thành một màu đen kịt, giống như một hố đen lớn.
Ngay cả Dung Tuyệt, người vốn luôn lạnh lùng, cũng không khỏi nheo mắt lại khi nhìn thấy cảnh tượng này!
[May quá, vẫn chưa muộn.]
Quân Lãm Nguyệt cắn chặt môi, lấy một khối năng lượng nhét thẳng vào trong mắt đen của Tống Tề Quang.
Vừa nhét vào, cơ thể Tống Tề Quang lập tức co giật vì đau đớn.
“Đại sư huynh, giữ chặt huynh ấy!”
Quân Lãm Nguyệt không chút hoảng loạn, tiếp tục nhét năng lượng vào mắt Tống Tề Quang.
Tuy Dung Tuyệt thường ngày lạnh lùng, nhưng khi đến thời khắc quan trọng, hắn lại rất đáng tin cậy.
Chỉ dùng một tay, Tống Tề Quang đã bị khống chế đến không thể động đậy.
“Tam sư đệ cố gắng chịu đựng, sẽ ổn ngay thôi.” Bùi Yến thương tâm, hận không thể chịu đau thay cho hắn.
Quân Lãm Nguyệt làm rất nhanh, chẳng mấy chốc nàng đã nhét hết năng lượng vào mắt của Tống Tề Quang.
Năng lượng đã được nhét lại, nhưng đầu tóc trắng của Tống Tề Quang vẫn không đen trở lại, còn đôi mắt của hắn vẫn đen kịt như hai hố sâu không đáy.
“Tiểu sư muội...” Tống Tề Quang gắng gượng ngồi dậy, đưa tay xoa đầu Quân Lãm Nguyệt: “Nếu không có muội, lần này tam sư huynh coi như tiêu rồi.”
Chỉ mình hắn biết vừa rồi đã thấy gì, những cảnh tượng đẫm máu, tàn nhẫn và tuyệt vọng cứ lặp đi lặp lại, khiến người ta không thở nổi. Những người đó đều là những người quan trọng nhất của hắn trên thế gian này. Việc họ chết thảm trong cùng một cách nhiều lần khiến hắn đau đớn đến xé lòng, không thể nguôi ngoai.
[Đương nhiên rồi, nếu không phải ta liều mạng cứu ngươi, thì lần này ngươi chắc chắn tiêu đời. Nhưng lạ thật, tại sao tam sư huynh lại bất ngờ mất kiểm soát sức mạnh đó?]
Quân Lãm Nguyệt trong lòng đầy nghi hoặc, nhưng ngoài miệng thì nói thế này: “Chỉ vì ta quá lo lắng cho tam sư huynh, nên nghĩ liều thử vận may, không ngờ lại thành công. May mắn là cách ngốc nghếch đó có tác dụng, tam sư huynh không sao là tốt rồi.”
Ba người có mặt tại đó: “......”
Tống Tề Quang cố nén cảm xúc, mỉm cười gật đầu.