Thanh Dương Tông rộng lớn nhưng chỉ có vài người, chỗ ở của họ thì càng khỏi phải nói, vô cùng rộng rãi.
Dưới sự dẫn dắt của Bùi Yến và Tống Tề Quang, Quân Lãm Nguyệt chọn một căn phòng gần họ. Sau khi ba người sắp xếp phòng xong thì trời cũng đã gần trưa.
Người tu luyện khi đạt đến một trình độ nhất định thì không cần ăn uống để thỏa mãn nhu cầu cơ thể, nhưng Quân Lãm Nguyệt vẫn chưa đạt đến cảnh giới đó.
Hiện tại, nàng vẫn cần ăn ba bữa một ngày như người bình thường, bỏ một bữa là bụng lại kêu cồn cào ngay.
“Tiểu sư muội, muội cứ nghỉ ngơi trước đi, ta và tam sư huynh sẽ đi làm chút đồ ăn.”
Bùi Yến là người chu đáo nhất, đã nghĩ đến việc này từ trước.
Mặc dù bọn họ là đàn ông tu hành, bình thường không cần ăn uống, nhưng Thanh Dương Tông vẫn có nhà bếp và đầy đủ dụng cụ nấu ăn.
Thỉnh thoảng họ cũng nấu vài bữa, cả sư đồ ngồi lại cùng nhau trò chuyện đôi chút.
“Để muội giúp một tay nhé!”
Quân Lãm Nguyệt vừa xếp xong chăn, liền muốn đi cùng họ.
“Không, không, không, vào bếp là chuyện của bọn ta, muội cứ ngoan ngoãn chờ ăn thôi.”
Bùi Yến như sợ nàng sẽ đi theo, lập tức kéo Tống Tề Quang nhanh chóng rời đi.
Cánh cửa phòng khép lại, tiếng bước chân của hai người dần xa.
Bất lực, Quân Lãm Nguyệt chỉ đành ngồi xuống trong phòng.
Nàng rót một cốc nước, trong đầu hồi tưởng lại cốt truyện.
[Theo diễn biến cốt truyện, sau khi Huyền Thiên Tông chiêu sinh xong, một tháng sau sẽ là cuộc thi đấu giữa các tông môn. Lúc đó, Huyền Thiên Tông sẽ mời các tông môn lớn khác tham gia, mặc dù Thanh Dương Tông nhỏ bé nhưng cũng có mặt. Mục đích của cuộc thi này là để phô trương sức mạnh của Huyền Thiên Tông, cũng chính trong cuộc thi này mà Dung Tuyệt gặp nữ chính và bị nữ chính thu hút.]
Quân Lãm Nguyệt chống cằm, không vội vàng gì.
Một tháng đối với nàng không phải là ngắn, mà thậm chí còn dài.
[Theo cốt truyện ban đầu, do ba tên kia kɧıêυ ҡɧí©ɧ Thanh Dương Tông, từ đó dẫn đến thù oán với Huyền Thiên Tông. Lần này, cốt truyện đã thay đổi, không có sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của ba tên đó nên mối thù cũng không hình thành. Tiếp theo, điều mình cần làm là không để Dung Tuyệt gặp nữ chính. Mối thù 99 lần trước vẫn phải báo, nhưng chưa phải lúc.]
Kim Vượng Vượng bên cạnh lắng nghe suy nghĩ của ký chủ, không nhịn được mà khen: [Ký chủ đúng là sáng suốt.]
Sáng suốt?
Quân Lãm Nguyệt bị hai chữ đó của Kim Vượng Vượng làm cho bật cười, nàng không phải sáng suốt, chỉ là biết mình có bao nhiêu sức mạnh thôi.
Ngồi trong phòng không yên, nàng chuẩn bị đi về phía nhà bếp để xem thế nào.
Khi cánh cửa mở ra, trước mắt là một bóng dáng dựa vào cây cột lớn bên ngoài.
Một thân đồ đen, vừa lạnh lùng vừa ngầu, gương mặt nghiêng đẹp đến mức chết người.
[Góc nghiêng này! Cái yết hầu kia! Đôi chân dài thon thả kia!]
Quân Lãm Nguyệt thầm nuốt nước bọt, nhưng rất nhanh đã nở một nụ cười ngoan ngoãn trên mặt: “Đại sư huynh, chào huynh. Huynh đến tìm muội à?”
Dung Tuyệt cúi mắt, liếc nàng một cách lạnh nhạt.
Quân Lãm Nguyệt chỉ cao đến ngang xương quai xanh của Dung Tuyệt, mỗi lần nói chuyện với hắn, nàng đều phải ngẩng đầu lên.
“Ừm.”
Hắn không hề gật đầu, chỉ từ cổ họng khẽ phát ra một chữ.
[Người này thực sự ít nói quá! Nếu đã đến tìm mình, sao lại không nói gì? Còn bắt mình hỏi từng câu một sao?]
Nhìn vẻ lạnh lùng của hắn, lòng Quân Lãm Nguyệt như muốn sụp đổ.
Đang lúc nàng phân vân không biết có nên hỏi thẳng mục đích Dung Tuyệt đến tìm nàng là gì không, thì bỗng thấy hắn đưa tay ra.
“Đại, đại sư huynh, huynh…”
Quân Lãm Nguyệt lại nuốt nước bọt, trong lòng nghĩ: Không lẽ hắn định đánh mình?
“Chiếc còi này là chiếc duy nhất trên thế gian, nếu có chuyện gì thì cứ thổi nó, dù cách xa bao nhiêu, ta cũng sẽ đến bên muội nhanh nhất.”
Quân Lãm Nguyệt còn chưa kịp nhìn rõ chiếc còi trông ra sao thì đã thấy Dung Tuyệt biến mất như một cơn gió.
Nhìn chỗ hắn vừa đứng, nàng sững sờ một lúc lâu, đến khi cảm nhận được hơi lạnh từ lòng bàn tay mới tỉnh táo lại.
Chiếc còi có màu đen, khắc vài hoa văn kỳ lạ, không biết làm bằng chất liệu gì, chỉ biết khi cầm có cảm giác rất mát lạnh và thoải mái.
Kim Vượng Vượng nói: [Ký chủ, thổi thử xem, để coi hắn có nói xạo không?]
Nhìn vẻ gian xảo của nó, Quân Lãm Nguyệt lắc đầu.
[Ta vẫn chưa hiểu rõ tính cách của Dung Tuyệt, lỡ hắn nổi giận bóp cổ ta thì sao?]
Kim Vượng Vượng tiếp tục kích động: [Đừng lo ký chủ! Nếu hắn dám bóp cổ ngươi, ta sẽ dùng cái này giật điện chết hắn!]
Kim Vượng Vượng là một kẻ thích xem náo nhiệt, nó cầm sẵn một cây gậy điện, đã phát ra những tiếng xì xì.
[Thử không nhỉ?]
[Thôi không thử nữa, hắn chắc chắn không tặng mình đồ giả đâu. Mới vào Thanh Dương Tông, không nên vì chuyện nhỏ mà gây mâu thuẫn.]
[Nhưng mà tò mò quá…]
[Hay mình thổi nhẹ một chút? Nhẹ một chút thì chắc hắn không nghe thấy đâu, đúng không?]
Dưới sự thôi thúc của tò mò mãnh liệt, Quân Lãm Nguyệt nhẹ nhàng đưa chiếc còi lên môi và thổi một hơi thật nhẹ.
Nàng thề, âm thanh phát ra còn nhỏ hơn tiếng muỗi kêu.
“Vυ't!” một tiếng, Dung Tuyệt như ma quỷ xuất hiện ngay trước mặt nàng.
“Chuyện gì?”
Áp lực từ phía trên đè xuống, khiến Quân Lãm Nguyệt như trở nên nhỏ bé, yếu ớt như một chú gà con.
Nàng cắn môi dưới, không dám nói lớn tiếng: “Đại sư huynh, muội thề, muội chỉ tò mò về tác dụng của nó thôi.”
[Âm thanh nhỏ như vậy mà hắn cũng cảm nhận được? Trời đất! Không dám thử nữa, thử là chết thật rồi! Áp lực của người này quá kinh khủng, không hổ là đại phản diện.]
Nghe xong những lời trong lòng của nàng, Dung Tuyệt chỉ lạnh lùng “Ừ” một tiếng, rồi lại biến mất như một cái bóng.
“Phù~”
Quân Lãm Nguyệt xoa ngực, chân đã mềm nhũn cả ra.
Ở góc tường, Nguyệt Huyền Cơ nhìn cảnh tượng thú vị này, mặt đỏ cả vì cố nhịn cười. Cái tên đại đệ tử kia đúng là giỏi, còn đem cả chiếc còi rồng quý giá nhất của mình tặng đi.
Cái còi rồng ấy, ngay cả ông là sư phụ cũng từng muốn có nhưng không nỡ lấy, thế mà giờ tên này lại rộng rãi tặng đi như vậy. Không biết là vì lý do gì.
Nghĩ đến Bùi Yến và Tống Tề Quang đang làm đồ ăn trong bếp, Nguyệt Huyền Cơ lại nuốt nước bọt. Tay nghề của Bùi Yến thật sự rất tuyệt, hôm nay lại vừa thu nhận một tiểu bảo bối, nhất định phải uống vài chén.
Ngày thường thì phải uống cho đến khi say, nhưng hôm nay không thể, buổi tối còn phải đến Huyền Thiên Tông một chuyến.
Ở nhà bếp, Bùi Yến và Tống Tề Quang đã làm xong một bàn đầy thức ăn. Vội quá nên họ quên hỏi Quân Lãm Nguyệt thích khẩu vị nào, vì thế họ làm mỗi loại hai món.
Nhìn cả bàn đầy thức ăn thơm phức, Quân Lãm Nguyệt không kìm được mà đỏ mắt.
[Đây đúng là thiên đường! Trước kia khi còn ở Huyền Thiên Tông, ta luôn phải tự nấu ăn, thậm chí nhiều lần ta dồn hết tâm huyết nấu ăn, vậy mà tên chết tiệt Vân Lạc Trần không thèm liếc mắt nhìn một cái.]
Bốn người ngồi bên bàn không lộ ra cảm xúc gì, nhưng trong lòng đều không vui.
Mặc dù không biết toàn bộ câu chuyện, nhưng họ có thể đoán được cuộc sống của nàng ở Huyền Thiên Tông chắc chắn không dễ chịu.
Cả bữa ăn diễn ra trong không khí vui vẻ, nói cười không ngớt.
Nguyệt Huyền Cơ uống hai chén nhỏ, bảo rằng tửu lượng không tốt nên về phòng nghỉ trước, còn nói rằng để Quân Lãm Nguyệt chơi đùa vài ngày, sau đó ông sẽ dựa theo thuộc tính thiên phú của nàng để lập kế hoạch tu luyện.
Còn Dung Tuyệt và hai người kia, sau khi dọn dẹp bát đĩa xong cũng về phòng mình.
Ăn no uống đủ, Quân Lãm Nguyệt về phòng ngủ một giấc. Khi nàng tỉnh dậy thì trời đã tối.
Vừa mở mắt, tai nàng đã nghe thấy tiếng la thất thanh của Kim Vượng Vượng: [Ký chủ không ổn rồi! Tam sư huynh của ngươi sắp chết rồi!!!]