001: [Đáng tiếc cúp chỉ có một, chỉ dành cho đầu bếp xuất sắc nhất thôi.]
[Có phải cậu ấy không?] Ngụy Đông nhìn về phía Nguyên Trác Ngọc. Món bò hầm rượu vang của y đã được đưa lên bàn của ban giám khảo. Vài người mặc trang phục bếp trưởng nhấm nháp món ăn, trên mặt hiện lên vẻ tán thưởng.

Giám khảo nếm xong, Nguyên Trác Ngọc bưng món bò hầm rượu vang rời khỏi bàn giám khảo, quay về vị trí bếp của y. Y tin rằng, chiếc cúp vô địch này chắc chắn sẽ thuộc về mình.
001: [Từ lúc bước vào hội trường này, chiếc cúp vô địch đã được định sẵn là của y, không ai có thể cướp khỏi tay y dược.]
Tiểu Cửu hơi khó xử, nói: [Ký chủ đã rất giỏi rồi. Chỉ học chưa đến một tháng mà đã có thành tích thế này, không tồi chút nào. Đối với chúng ta, tên mắt xanh kia là học sinh ưu tú giỏi nhất lớp, bây giờ chúng ta tạm thời chưa sánh kịp đâu.]
Ngụy Đông nhìn món cá chép của mình được đưa lên bàn giám khảo: [Các cậu biết đấy, ông đây vốn ghét cái lý luận học sinh ưu tú đó nhất.]
[Tổng tích phân của tôi hiện tại là bao nhiêu?] Hắn hỏi.
Tiểu Cửu báo điểm số: [64.5, số tích phân này vẫn chưa đủ để đổi lấy một thẻ kỹ năng giá thấp nhất.]
Để đổi thẻ kỹ năng “Đột phá sức mạnh” cần tới năm trăm điểm. Ngụy Đông nhớ Tiểu Cửu từng nói, khi cửa hàng mới mở, hắn được tặng một thẻ kỹ năng có thời hạn sử dụng.
Ngụy Đông hỏi: [Có phải tôi có một thẻ kỹ năng đúng không? Tác dụng của nó là gì?]
[Có, ký chủ có một thẻ kỹ năng “Hoàn mỹ vô khuyết”, thời hạn sử dụng là năm mươi ngày, hiện tại còn lại ba mươi bốn ngày.] Tiểu Cửu trả lời.
Một tấm thẻ kỹ năng vàng óng ánh hiện ra dưới dạng ảo ảnh trong suốt, cạnh dưới cùng của thẻ có dòng chữ nhỏ.
Dùng thẻ kỹ năng này, tất cả chỉ số của món ăn được chỉ định sẽ đạt đến trạng thái hoàn hảo, thời gian hiệu lực: Chín mươi phút.
Tiểu Cửu: [Nhưng đây là một thẻ hiếm, phải tốn năm ngàn điểm mới đổi được, dùng nó cuộc thi nhỏ như thế này, lỡ mai sau gặp cuộc thi quan trọng hơn thì phải làm sao bây giờ?]
Thẻ kỹ năng tốn năm ngàn điểm mới đổi được… Dùng năm ngàn điểm cho lần này, liệu có đáng không? Ngụy Đông tự hỏi lòng mình. Nhưng nếu bỏ lỡ lần này, liệu còn cơ hội nào khác không?
[Trong một tháng tới, có cuộc thi nấu ăn nào tương tự không?] Ngụy Đông quay sang hỏi 001.
001 tra cứu dữ liệu hệ thống: [Có, vào ngày hai mươi lăm tháng sau có một cuộc thi nấu ăn hữu nghị, quy mô có lẽ không lớn bằng lần này.]
Quy mô không lớn bằng, nghĩa là sẽ không cần dùng đến nó.
Ngụy Đông quyết định, sẽ sử dụng tấm thẻ kỹ năng được tặng không này.
[Chỉ cần thắng, gian lận tôi cũng chấp nhận.]
001: [Chắc chắn?]
[Ừ.] Ba vị giám khảo ở bàn đánh giá đã bắt đầu bình phẩm về ngoại hình món cá chép chua ngọt của hắn.
Ngay khi hắn vừa dứt lời tấm thẻ kỹ năng cấp S vàng óng ánh biến thành một luồng sáng chỉ hắn mới nhìn thấy, tiền vào trong món cá chép chua ngọt.
Lập tức, món cá như được phủ thêm một lớp filter tuyệt đẹp, tựa như nó có thể sống dậy ngay tức thì, nhảy ra khỏi làn nước xanh biếc của hồ Mã Đề, vung đuôi lên cao, như bức tranh “Cá chép vượt Vũ Môn” sống động.
“Hiệu ứng đặc biệt này thật tuyệt vời.” So với món cá chép chua ngọt trước đó hắn nấu, quả thực là khác biệt một trời một vực.
“Phía ngoài đỏ tươi sáng bóng, đuôi cá vàng rực trông sống động. Xét từ hình dạng và màu sắc, chắc chắn đạt điểm tối đa. Ai là đầu bếp đã làm món này?” Một trong những giám khảo đẩy gọng kính nhận xét.
“Là tôi.” Ngụy Đông giơ tay, thành công thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Nguyên Trác Ngọc cũng quay sang nhìn hắn.
Trên ghế ban giám khảo, một người là nhà phê bình ẩm thực nổi tiếng, hai người còn lại là bếp trưởng và bếp phó của nhà hàng Hồng Vận.
“Ồ, nếu thầy Tiêu đã nói rằng hình thức bên ngoài đẹp, thì để tôi nếm thử hương vị trước.” Người đầu bếp mập mạp với nụ cười tươi lấy đũa gắp một miếng thịt trên phần thân cá, đưa vào miệng thưởng thức.
Con ngươi ông từ từ giãn ra: “Món cá này…”
“Sao vậy, không ngon à?” Bếp phó thấy biểu cảm nghiêm trọng của ông, cũng lấy đũa gắp một miếng.
“…” Người mang vẻ mặt nghiêm trọng giờ đã tăng thêm một người.
Thầy Tiêu: “Rốt cuộc là sao vậy?”
Đến khi ông cũng nếm thử, ban giám khảo biến thành tổ hợp ba người cùng trầm mặc.
Người dẫn chương trình trên sân khấu không hiểu gì, để khuấy động không khí, cô đùa với khán giả: “Sao ba vị giám khảo cùng im lặng thế nhỉ? Hay là món cá chép chua ngọt này ngon quá mức chăng?”
Một lúc sau, người đầu bếp mập mạp từ từ ngẩng đầu lên: “Không phải là ngon, mà là không thể dùng từ ngữ nào để mô tả món này.”
Ngụy Đông: ???
Vậy là ngon hay không ngon?