Tiểu Cửu an ủi: “Xin ký chủ đừng lo lắng, hiện tại tạm thời chỉ mới giải khóa nhiệm vụ hằng ngày, giai đoạn sau này sẽ có nhiều nhiệm vụ ẩn và nhiệm vụ chủ tuyến được mở ra, đến lúc đó sẽ có thêm nhiều cách để kiếm điểm, tích phân đương nhiên cũng thuận nước dong thuyền. Nói không chừng lúc đó ký chủ sẽ cảm thấy mười triệu còn chỉ là chuyện nhỏ.”
“Khi cửa hàng hệ thống mới mở, sẽ được khen thưởng một thẻ kỹ năng tên ‘Hoàn mỹ vô khuyết’ có thời hạn, thẻ này phải dùng đến năm nghìn tích phân mới đổi được đó.”
“...”
Dù cho Tiểu Cửu có nói như vậy, việc cõng trên lưng con số mười triệu vẫn khiến Ngụy Đông cảm thấy nỗi áp lực nặng tựa nghìn cân.
Tiểu Cửu nhìn đĩa cơm chiên hoàng kim do Ngụy Đông làm trên bàn, bảo: “Nhìn nó ngon lắm á, ký chủ không hổ là học viên tốt nghiệp từ Tân Phương Đông! Quá là giỏi luôn!”
Thường xuyên cổ vũ ký chủ là điều mà một hệ thống ngoan nên làm.
Sau khi Ngụy Đông tốt nghiệp trường cấp hai thì không thi lên cấp ba, cũng không thích học hành, Lão Ngụy bỏ tiền nhét hắn vào Học viện Ẩm thực Tân Phương Đông. Trong chương trình học kéo dài suốt hai năm ấy, trừ khi có cuộc thi quan trọng, hắn hiếm khi nào ở trong trường học, chỉ lo đi theo đám bạn lặn lộn đây đó mấy năm trời.
Cả ngày trốn học đánh nhau, số lần bị kỷ luật còn nhiều hơn số lần đủ điểm qua môn.
Bỗng dưng nghe tên ngôi trường hắn đã tốt nghiệp, Ngụy Đông cảm thấy hơi mất tự nhiên.
“Ký chủ, người Trái Đất các anh chẳng phải có câu "Gặp được người học Tân Phương Đông thì phải gả liền" hay sao?” Tiểu Cửu đang điên cuồng bổ túc kiến thức về Trái Đất, một hệ thống biết tuốt mới được xem là hệ thống tốt.
Làm ơn đừng có nói ra cái câu sặc mùi quảng cáo chỉ nghe thôi đã muốn độn thổ như vậy có được không, mỗi lần Ngụy Đông nghe câu này là thấy ớn lạnh, bạn bè và họ hàng của hắn đã cười nhạo hắn một thời gian rất lâu chỉ vì câu này thôi đó.
Ngụy Vân Sinh nhìn con mình bưng một đĩa cơm chiên trứng nóng hầm hập đi ra thì vô thức ngồi thẳng lưng.
“Tự tay con làm?”
“Ừm, ba ăn không?” Ngụy Đông đưa thìa cho ba mình.
Do thói quen nghề nghiệp, Ngụy Vân Sinh xới sơ cơm trong đĩa lên, hạt cơm vàng óng, mùi rất thơm, nhìn vẻ bề ngoài thì cũng không tệ, hạt cơm tơi xốp tách rời và ít có hạt nào vón cục.
Ông nhướng mày, nhìn đĩa cơm chiên trứng rồi hơi gật đầu.
“Ăn ngon lắm.”
Leng keng—
Âm thanh nhắc nhở lại vang lên trong đầu Ngụy Đông: “Thực khách khen ngợi +0.5 điểm, thực khách có thân phận đặc biệt +5 điểm, chúc mừng ký chủ đã được +5.5 điểm trong khâu thử món ăn lần này.”
Tiểu Cửu kiểm tra tổng tích phân của Ngụy Đông: “Wao! Hiện tại tổng tích phân là 7.5, mong ký chủ tiếp tục cố gắng!”
Ngụy Đông hỏi: “Thực khách cho điểm, chỉ cần tôi đưa món mình nấu cho người khác ăn thử thì sẽ được cộng điểm đúng không?”
“Đúng vậy, trong vòng một ngày, mỗi một thực khách chỉ được cho điểm món ăn đúng một lần, lần thứ hai sẽ không được cộng điểm. Thân phận đặc biệt dùng để chỉ thực khách có chỗ đứng trong giới ẩm thực, địa vị càng cao điểm được cộng sẽ càng nhiều.” Tiểu Cửu lặng lẽ bổ sung: “Nếu ký chủ có thể được người ở đẳng cấp Trù Thần khen ngợi một lần, có thể được cộng đến một trăm điểm.”
Ngụy Đông nghĩ chút rồi nói: “Vậy tôi có thể sử dụng bạo lực để uy hϊếp bắt bọn họ khen ngợi được không?”
“Đương nhiên không được, đó là phạm luật, anh sẽ bị điện giật đấy!”
“... Được rồi.”
Ngụy Vân Sinh đặt thìa xuống: “Lần sau tiếp tục cố gắng, cơm chiên trứng này ăn được lắm.”
Ngoài cửa có tiếng phanh lại của xe máy, là Tiểu Tạ, nhân viên của quán cơm đến làm việc.
“Ông chủ, hôm nay mở quán sớm quá vậy.”
Ngụy Đông: “Anh Tạ, anh muốn ăn thử cơm chiên trứng em làm không?”
“Được thôi, xem tay nghề của Đông Tử thế nào nào. Ông chủ nấu ăn rất ngon, Đông Tử chắc là cũng—” Tiểu Tạ ăn một miếng cơm rang, sau đó nụ cười dần trở nên sượng trân.
Ngụy Đông khẩn trương nhìn anh: “Thế nào?”
“Ờ thì… cũng được đó.” Mặt Tiểu Tạ bất biến, nuốt phần cơm còn lại xuống rồi đưa ra một câu trả lời lập lờ nước đôi.
Sau đó Ngụy Đông nhìn thấy tổng tích phân của mình lặng lẽ bị trừ một, trị số còn lại là 6.5.
!!!