Ở độ cao ngàn dặm trên bầu trời, những chiếc máy bay dân dụng đang rong ruổi trên biển mây rộng lớn.
Trên máy bay, Trịnh An Ngữ vừa phấn khích vừa hồi hộp. Sau ba năm, cuối cùng cô cũng được trở về trong vòng tay của mẹ ở quê hương, không còn phải ăn đồ Tây nguội lạnh và phải chịu đủ mọi lối sống bất tiện nữa.
Sau khi xuống máy bay Trịnh An Ngữ đã đi lấy hành lý, mặc dù cô đã làm việc ở Mỹ được ba năm, trong thời gian này đồ đạc tăng lên khá nhiều, nhưng cô là người theo chủ nghĩa đoạn xá ly, loại bỏ đi những vật không cần thiết trước khi về nước. Vậy nên lúc trở lại không mang nhiều thứ lắm.
Trịnh An Ngữ kéo vali thong thả bước ra khỏi cổng đón khách của sân bay, nhìn thấy một đám người cầm nhiều tấm biển khác nhau đang chờ người thân hoặc khách hàng.
Trong đám đông, cô nhìn thấy một tấm biển đón khách cao cấp ở sân bay. Nó được làm bằng vải hình chữ nhật màu hồng, có in khẩu hiệu vàng và có hiệu ứng lấp lánh:
[Hoan nghênh tiểu tiên nữ Trịnh An Ngữ hạ phàm!]
Trịnh An Ngữ: "..."
Người cầm tấm biển là một người đàn ông cao gầy, cao khoảng 1 mét 8, ăn mặc nghiêm túc, áo gió có mũ trùm đầu màu xám đậm và quần jean đen, khẩu trang màu xanh, ngũ quan chỉ hộ ra đôi mắt.
Cái dáng người và trang phục này, vừa nhìn đã thấy không khác mấy người nổi tiếng cải trang là bao.
"An An tiểu tiên nữ, ở đây, chỗ này!" Người đàn ông hưng phấn hét lên với cô.
Nội tâm Trịnh An Ngữ: mmp!
Ba năm không gặp, Tô Văn Hàng còn biết chơi như vậy, bản thân thì che kín mắt, sau đó hô lên những lời xấu hổ đó.
Những người xung quanh Tô Văn Hàng bị anh thu hút sự chú ý, nhìn anh giơ tấm vải đón trẻ con, còn hô vang khẩu hiệu như vậy.
Đúng là ngàn năm có một.
Trịnh An Ngữ lớn lên khá xinh đẹp, thỉnh thoảng nói đùa là tiểu tiên nữ thì không sao, nhưng trước mặt bao nhiêu người gọi cô là "tiểu tiên nữ" như vậy, nếu có người qua đường không đồng tình, thậm chí còn cười nhạo cô thì lúc đó mất mặt đến chết mất.
Trịnh An Ngữ không muốn nhận ra người bạn không biết xấu hổ này, liền giơ hai tay che mặt, giống như không nghe không thấy, vội vàng rời khỏi đám đông đón khách sân bay.
Tô Văn Hàng từ trong đám người đón đi ra, đuổi kịp Trịnh An Ngữ, giọng điệu ủy khuất hỏi: "An An, sao cậu không để ý đến tôi?"
"Mất mặt chết mất, tránh xa tôi ra một chút!" Trịnh An Ngữ ghét bỏ bước nhanh vài bước, khéo dãn khoảng cách với anh.
"An An tiểu tiên nữ, chờ tôi với!" Tô Văn Hàng ở phía sau kêu lên.
Trịnh An Ngữ cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Người đàn ông này tên là Tô Văn Hàng, cha mẹ họ là đồng nghiệp và họ thường xuyên gặp nhau khi còn nhỏ. Hai gia đình sống gần nhau, họ được xếp vào cùng một trường, còn cùng lớp.
Trịnh An Ngữ là một học sinh giỏi xuất sắc, từ nhỏ đến lớn luôn xếp hạng đầu toàn khối, việc thi đậu vào một trường đại học trọng điểm trong thành phố là điều nắm chắc trong tay. Nhưng Tô Văn Hàng là một tên ngốc, học thế nào cũng không khá lên nổi. Cha mẹ anh rất lo lắng cho tương lai của anh nên đã nhờ Trịnh An Ngữ dành thời gian để dạy kèm cho Tô Văn Hàng.
Mặc dù Tô Văn Hàng là một học sinh kém nhưng vận may trong các kỳ thi của anh ấy thực sự không chê vào đâu được.
Trịnh An Ngữ đã vào trường trung học số 1, ngôi trường tốt nhất trong thành phố. Theo kết quả học tập của Tô Văn Hàng, nhiều nhất anh ấy chỉ có thể vào được một trường trung học bình thường.
Kết quả là điểm thi tuyển sinh cấp hai của anh còn cao hơn 30 điểm so với hạn ngạch xét tuyển vào trường Trung học số 1, trong khi Trịnh An Ngữ chỉ cao hơn 50 điểm so với hạn ngạch xét tuyển.
Học sinh cấp ba Tô Văn Hàng xếp cuối cùng trong các kỳ thi khác nhau ở trường trung học số 1. Trịnh An Ngữ tiếp tục dạy kèm cho anh. Kết quả là cả anh và cô đều thi đậu trường đại học trọng điểm 211, tổng điểm của anh còn cao hơn cô 1 điểm.
Đó xem có tức hay không cơ chứ?
Đôi lúc cô tự hỏi phải chăng năm đó anh chàng này đang giả lợn ăn thịt hổ, thâm tàng bất lộ?
Nhưng cái chính là, điểm số thông thường của anh ấy không có gì khác biệt, điểm số các môn học ở đại học cũng đều ngang mức tức chuẩn.
Trịnh An Ngữ lo lắng rằng anh ấy sẽ khó tìm được việc làm sau khi tốt nghiệp. Kết quả là sau khi tốt nghiệp, anh ấy cũng không thèm xin việc mà mở luôn một công ty công nghệ mạng nhỏ, tự mình làm ông chủ.
Mấy năm nay thu nhập khá tốt, gần đây đã mua một căn hộ ở thành phố Quảng Tùy, nơi tấc đất tấc vàng.
Trịnh An Ngữ là phóng viên của Tuệ Thành Nhật Báo, ba năm trước được cử đến Hoa Kỳ với tư cách là phóng viên thời sự. Tiền lương cộng với nhiều khoản thưởng và trợ cấp, tổng thu nhập vào là không nhỏ.
Ngoại trừ chi phí ăn, mặc, ở và đi lại, đại khái cô có thể tiết kiệm khoảng 70.000 đến 80.000 nhân dân tệ mỗi năm. Sau ba năm, cô tiết kiệm được hơn 200.000 nhân dân tệ, nhưng số tiền đó không đủ để trả trước một căn nhà ở thành phố Quảng Tùy!
Rõ ràng cô giỏi hơn Tô Văn Hàng từ khi còn nhỏ, vậy tại sao bây giờ anh ấy lại ném cô ấy xa đến mấy dãy phố?
Chẳng lẽ đây là học tra thích ứng xã hội tốt hơn học bá trong truyền thuyết à?
Tô Văn Hàng chủ động đẩy vali của Trịnh An Ngữ, đưa cô đến bãi đậu xe, đi tới chiếc BMW màu xanh đậm. Anh cho vali vào cốp xe rồi mở cửa hành khách cho Trịnh An Ngữ.
Trịnh An Ngữ thắt dây an toàn sau khi lên xe, Tô Văn Hàng quay lại ghế láia, anh tháo khẩu trang ra, để lộ khuôn mặt thanh tú.
Ba năm không gặp, người đàn ông này trông càng ngày càng yêu nghiệt, cũng không biết đã mê chết bao nhiêu thiếu nữ vô tri rồi.
Đôi khi cô rất tức giận, tại sao một nam sinh lại có ngoại hình lại đẹp hơn cô, thậm chí làn da cũng vô cùng mịn mang.
Người đàn ông này đã ăn gì mà lớn vậy?
Tô Văn Hàng khởi động xe, chậm rãi rời khỏi hầm để xe.
Trịnh An Ngữ hỏi: “Cậu đã giúp tôi tìm nhà rồi phải không?”
Hai người họ không phải là người dân địa phương. Quê của họ là các thành phố cấp ba và cấp bốn xung quanh thành phố Quảng Tùy. Họ học đại học và làm việc tại thành phố Quảng Tùy.
Trịnh An Ngữ đã làm việc ở nước ngoài được ba năm, ngôi nhà cô thuê năm đó đã được trả lại, cho nên trước khi trở về Trung Quốc nên đã nhờ Tô Văn Hàng giúp cô tìm một căn nhà. Cô cũng muốn sau này định cư ở thành phố Quảng Tùy. Cô ấy cần tiết kiệm tiền trả trước để mua nhà nên yêu cầu tiền thuê nhà phải dưới 1.500 nhân dân tệ.
Tô Văn Hàng tự tin trả lời: "Tìm được rồi, đảm bảo cậu sẽ hài lòng, hiện tại tôi dẫn cậu đi."
Trịnh An Ngữ nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, mặc dù cô đã ở nước ngoài được ba năm nhưng cô rất quen thuộc với các địa điểm khác nhau ở Quảng Tùy. Rốt cuộc, trước khi ra nước ngoài, cô làm phóng viên tin tức xã hội, sớm thuộc lòng đường sá của thành phố này.
Cô nhìn Tô Văn Hàng lái xe đến Bà Châu, nơi từng là một vùng ngoại ô và tương đối xa xôi. Đất đai ở trung tâm thành phố rất khan hiếm trong thập kỷ qua, nhiều công ty lớn đã chọn xây dựng tòa nhà văn phòng tại đây.
Giờ đây dọc đường đi đều là những tòa nhà văn phòng cao chót vót, còn có những tiểu khu sử dụng cả thang máy.
Địa điểm mới của Tuệ Thành nhật báo cũng ở đây, sau này Trịnh An Ngữ sẽ làm việc ở khu vực này.
Trịnh An Ngữ đột nhiên tò mò về nơi Tô Văn Hàng thuê cho cô. Với ngân sách thuê 1.500 nhân dân tệ, cô có thể thuê một phòng ngủ trong dãy phòng trên tầng 30 ở trung tâm thành phố nếu có thang máy, có thể là 2.000 đến 2.000 nhân dân tệ. 3.000 nhân dân tệ.
Nếu sống ở một ngôi làng thành thị, sẽ có một phòng ngủ và một phòng khách, nhưng môi trường sống không tốt lắm và cách xa nơi làm việc.
“Văn Hàng, cậu thuê cho tôi ở đâu vậy?"
“Đến nơi cậu sẽ biết.” Người đàn ông thần thần bí bí.
Xe chạy vào một khu dân cư cao cấp, Trịnh An Ngữ liếc nhìn lối vào và nhìn thấy tên của khu dân cư này: Quân Lâm*Thiên Duyệt.
Quân Lâm???
Ôi trời, đây không phải là bất động sản cao cấp nổi tiếng sao?
Giá nhà của họ là cực kỳ đắt tiền!
Và nó lại gần sông nên ước tính khoảng 50.000 đến 60.000 một mét vuông không phải sao?
Trịnh An Ngữ đã ở nước ngoài được ba năm và không biết giá bất động sản ở thành phố Quảng Tùy đã tăng như thế nào. Tuy nhiên, cô cảm thấy ngân sách 1.500 tệ không đủ để thuê ở đây nên nói với giọng khó tin: “Cậu có chắc tôi có thể thuê ở đây không?”
Người nào đó gật đầu khẳng định: "Đúng vậy!"
Trịnh An Ngữ: "..."
Giỡn nhau à?
Cô nghĩ rằng thuê cả căn nhà sẽ có giá hơn 10.000 nhân dân tệ. Nếu căn hộ có ba phòng và chia đều cho hai người bạn cùng phòng còn lại, như thế nào cũng phải trả đến 5.000 nhân dân tệ?
"Văn Hàng, là một nghìn năm, không phải năm nghìn một!" Trịnh An Ngữ dùng giọng điệu yếu ớt, đáng thương nhắc nhở.
Người nào đó đảm bảo một lần nữa: “Đúng vậy, một nghìn năm, một nghìn năm trăm tệ!”
Trịnh An Ngữ lo lắng đi theo Tô Văn Hàng từ gara ngầm đến thang máy, đi thẳng lên tầng 26, dừng lại trước nhà số D. Tô Văn Hàng lấy chìa khóa từ trong túi ra và mở cửa một cách thành thạo.
Trịnh An Ngữ đi theo và thấy trong nhà trang trí theo phong cách Bắc Âu, đơn giản và ấm áp.
Tô Văn Hàng mở tủ giày ở tiền sảnh, lấy ra một đôi dép nữ màu hồng mới, đặt xuống đất rồi nói: “Đi vào đi.”
“Ồ!” Trịnh An Ngữ bắt đầu thay giày, tò mò hỏi: “Nơi này rộng bao nhiêu?”
“Một trăm năm mươi mét vuông, bốn phòng.”
"Lớn như vậy? Thế thì cả tiền thuê nhà tính ra là 20.000 tệ. Nếu có bốn người thì mỗi người chẳng phải là 5.000 tệ sao?"
Tô Văn Hàng cúi đầu nhìn cô, không đáp lại lời cô nói: “Tôi dẫn cậu đi xem phòng.”
Nói xong, anh đẩy hành lý vào một hành lang, phòng thứ hai tính từ trong cùng.
Khoảnh khắc cửa mở ra, Trịnh An Ngữ sững sờ. Bên trong bày trí rất nữ tính, tường màu hồng, nội thất màu hồng, nệm màu hồng và trên giường có mấy con búp bê nhồi bông đáng yêu.
Người dì 27 tuổi là nhìn thấy cách trang trí ấm áp này thì phi thường xúc động!
“Cái này… cái này… đẹp quá đi!” Trịnh An Ngữ đi đến giữa phòng, chậm rãi quay người lại, cẩn thận ngắm nhìn bố cục: “Đèn này cũng đẹp, mộng mơ quá, chủ nhà có mắt thẩm mỹ ghê.”
"Đương nhiên." Khi Tô Văn Hàng trả lời, khóe miệng anh hơi nhếch lên.
Trịnh An Ngữ không để ý tới vẻ mặt đắc ý của anh, cô bước đến bên cửa sổ, nhìn thấy khung cảnh sông nước thông thoáng, cảm động nói: “Vậy mà là một góc nhìn ra sông. Tô Văn Hàng, cậu tỉnh được phòng này quá đỉnh của chóp rồi."
"Cũng tạm, 80.000 một mét vuông cho phòng nhìn ra sông."
"Tám mươi nghìn?"
Khi đến nơi, Trịnh An Ngữ ước tính giá trung bình của khu này là 50.000 đến 60.000, nhưng không ngờ nó lại là 80.000!
“Này, phòng này trị giá hơn 10 triệu sao?” Người phụ nữ sốc đến mức lời nói dường như bị thắt lại.
“Đúng vậy!”
“Thuê một tháng năm nghìn?”
“Đúng.”
“Chủ nhà bị thua lỗ à?”
"Mỗi tháng có 1500 trợ cấp khoản vay mua nhà, không lỗ, có lời."
"Cậu nghiêm túc à?" Trịnh An Ngữ cảm thấy khó tin.
Làm gì có người nào mua một căn nhà trị giá hơn 10 triệu nhân dân tệ và cho thuê với giá rẻ? Cho dù là từ thiện thì cũng không thể như thế này, đúng không?
Tô Văn Hàng lấy từ trong túi quần ra một chùm chìa khóa, giới thiệu với cô: "Đây là chìa khóa cảm biến kiểm soát ra vào cộng đồng, đây là cổng, còn đây là phòng ngủ của cậu."
Chìa khóa được giao cho người phụ nữ, với vẻ mặt nghiêm túc, trịnh trọng nói: "Chào mừng tiểu tiên nữ Trịnh An Ngữ đến ở trong nhà của tôi."
Trịnh An Ngữ sửng sốt một lúc, đôi mắt mở to, khϊếp hồn bạt vía: "Nhà của cậu?"
"Ừ."
"Một căn hộ trị giá hơn 10 triệu nhân dân tệ?"
"Ừ."
Năm ngoái Tô Văn Hàng đã mua nhà, lúc đó Trịnh An Ngữ đang ở nước ngoài, cũng không hỏi anh ấy đã mua nó ở đâu hay chi bao nhiêu. Ai có thể ngờ rằng giá bất động sản trung bình ở Quảng Tùy là 40.000 đến 50.000 nhân dân tệ, và anh chàng này đã mua một căn nhà nhìn ra sông với giá 80.000 nhân dân tệ một mét vuông, cao gấp đôi giá một tòa nhà bình thường.
"Trời ạ, Tô Văn Hàng, cậu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy mà mua!" Theo như Trịnh An Ngữ biết, một năm sau khi tốt nghiệp, Tô Văn Hàng mở một công ty nhỏ, kiếm không bao nhiêu tiền. Để tiết kiệm tiền, anh ấy sống trong một căn nhà 500 nhân dân tệ trong một căn phòng đơn ở một ngôi làng thành thị, ăn một bát mì Sa Huyện hoành thánh với giá 5 nhân dân tệ. Trịnh An Ngữ không nhìn nổi liền lấy tiền túi của mình ra để cứu giúp anh, nhưng anh không nhận.
Sau khi Trịnh An Ngữ làm việc tại Tuệ Thành Nhật Báo được một năm liền được cử sang Mỹ trong ba năm. Không lâu sau, Tô Văn Hàng nói cho cô biết, công ty bắt đầu kiếm tiền, cô không cần lo lắng. Cho đến nửa năm trước, anh ấy mới nói đã mua được một căn nhà mới.
"Không phải tôi đã nói với cậu rằng công ty đã bắt đầu kiếm tiền sao?"
Kiếm như vậy cũng nhiều quá đi.
Chiếc xe anh vừa lái là BMW M4! ! !
Chiếc ô tô gần một triệu tệ! ! !
"Chờ một chút..." Trịnh An Ngữ ý thức được vấn đề nghiêm trọng liền hỏi: "Trong nhà này chỉ có hai người chúng ta sống?"
Tô Văn Hàng gật đầu: "Ừ."
"Như này sao được, trai đơn gái chiếc..."
Trịnh An Ngữ dừng lại trước khi nói hết lời.
"Trai đơn gái chiếc thì làm sao?" Tô Văn Hàng giả vờ vô tội, đột nhiên cười nhẹ: "Chẳng lẽ cậu cho rằng tôi đói bụng ăn quàng?"
Khuôn mặt nhỏ của Trịnh An Ngữ trở nên rối rắm.
"Đừng lo, tôi không có hứng thú với đậu giá."
Đậu giá? ? ? ! ! ! Cũng dám hình dung đấy nhỉ! ! !
Từ nhỏ cô đã rất giỏi, dù trong học tập hay các phương diện khác.
Dù xinh đẹp nhưng cô vẫn có khuyết điểm khi lớn lên, cô thường xuyên bị bạn bè thân thiết trêu chọc: Cô gái xuất sắc với khuôn ngực cỡ A.
“Tô Văn Hàng, cậu muốn tìm chết phải không!”
Trịnh An Ngữ chạy hai ba bước đến trước mặt anh, giơ tay đánh không chút nhân nhượng. Đối phương vừa né tránh vừa cầu xin sự thương xót: “Tôi sai rồi, đại ca An An, xin tha mạng !”
___
Bước đầu tiên khi bị chó sói nham hiểm bắt cóc: lừa thỏ nhỏ vào hang sói.