"Tư chất quá kém."
Chân Soái còn định phản ứng lại, nhưng câu nói đó khiến cậu thực sự không vui. Cậu cau mày nhìn bóng lưng người kia đi xa, vẫy vẫy tay một cách uể oải rồi quay về nhà.
Để an ủi thân thể và tâm hồn bị tổn thương của mình, cậu gọi một chiếc taxi.
Tài xế nhìn qua gương chiếu hậu, thấy gương mặt của cậu bị bầm dập, lắc đầu nói: "Chắc là đi đánh nhau phải không? Bọn trẻ bây giờ, ở trường không chịu học hành cho đàng hoàng, toàn học những thứ không ra gì."
Chân Soái bực bội, xoa khóe miệng đe dọa: "Bác tài à, cẩn thận tôi cho bác đánh giá thấp đấy!"
Bác tài bình tỉnh đáp lời: "Xe của tôi không có mạng."
Chân Soái cảm thấy khóe miệng càng đau hơn.
Về đến nhà, cậu vội vàng đóng cửa sổ lại: "Hệ thống, ra đây! Anh muốn quay số trúng thưởng! Quay số trúng thưởng! Thưởng, thưởng, thưởng!"
Giọng 004 cuối cùng cũng vang lên: "Báo cáo ký chủ, tai của em không điếc."
Chân Soái ra vẻ hào phóng: "Chuyện lúc nãy anh không so đo với em nữa, giờ anh muốn quay số trúng thưởng. Em là hệ thống vạn năng, điều khiển một chút loại thưởng quay ra được đối với em chẳng qua chỉ như như việc ăn sáng thôi, đúng không? Anh muốn một quyển bí kíp võ công, nên, em hiểu rồi chứ?"
004 bình thản đáp: "Em không hiểu."
Chân Soái nghẹn lời, "Anh Tứ, anh Tứ ơiiiii, anh đừng quyết đoán như vậy, thương lượng lại được không?"
004 không nói gì, giao diện hệ thống hiện ra với sáu chấm đen.
Lại giả chết!
Chân Soái nở nụ cười, "Được, thật ra lúc nãy anh cũng chỉ đùa với em mà thôi. Anh là người có cả trăm vạn giá trị tín ngưỡng, sao có thể để ý mấy đồng lẻ này chứ? Nào, quay số thôi."
Cậu nói rất hào phóng nhưng nhìn giá trị tín ngưỡng bị trừ 100.000, lòng đau đến muốn rơi nước mắt. Đây toàn là tiền của cậu khổ sở để kiếm được!
Hệ thống này đúng là đồ tư bản!
Đĩa quay thưởng ngừng quay, một rương báu màu vàng nhảy ra.
Chân Soái háo hức mở rương báu đó ra, bên trong lại trống rỗng! "Quay tiếp!" Chân Soái nắm chặt tay. Dù sao cậu vẫn còn hơn 100 vạn giá trị tín ngưỡng!
Lại một rương báu màu vàng, không có gì! "Quay tiếp!"
Lại một rương báu màu vàng nhảy ra!
Vẫn trống không! "Quay tiếp!"
Vẫn không có gì!
Không!
Không!
Vẫn không!
Chân Soái đổ mồ hôi, không thể nào, hôm nay vận xui đến thế sao? "Quay thêm một lần nữa!"
Rương báu màu vàng chậm rãi nhảy ra, Chân Soái cẩn thận mở ra, lần này cuối cùng không phải rương trống không.
"Mỹ Bạch Hoàn, nhưng ta muốn cái này để làm gì?"
Cậu thất vọng bỏ Mỹ Bạch Hoàn vào túi đồ, vô tình thấy trong túi có "Phù May Mắn", vỗ đầu một cái, mắt sáng lên, "Trời ơi! Ta lại quên mất món đồ tốt này!"
Phù May Mắn là vật phẩm có thể tăng chỉ số may mắn, nếu dùng Phù May Mắn rồi quay số có thể trúng phần thưởng mong muốn hay không? Hơn nữa, nếu cậu nhớ ra sớm hơn là mình còn có thứ này, dùng lúc tan học có phải đã không bị đánh không? "Cái đầu cậu." Chân Soái bực bội đập đầu. Cậu chợt nhận ra, nhìn bề ngoài cậu rất coi trọng hệ thống Livestream cấp Thần, nhưng sự coi trọng này vẫn chưa đủ. Cậu như chỉ đơn thuần coi hệ thống Livestream là một công cụ để kiếm tiền, mà không thực sự coi trọng nó, do đó không thể tận dụng triệt để nó phục vụ cho mình ở nhiều khía cạnh. Nói cách khác, cậu đã không xem trọng một "đạo cụ" tốt như vậy.
Nhưng nói lại, không dùng Phù May Mắn sớm hơn cũng là một chuyện tốt.
Cậu nhanh chóng dùng Phù May Mắn, hăng hái nói: "Hệ thống, tiếp tục quay số!"
004: "Nhắc nhở ấm áp, ký chủ chỉ còn 123.500 giá trị tín ngưỡng, chỉ đủ quay một lần."
Chân Soái ra vẻ hào khí: "Tiếp tục quay!"
Đĩa quay thưởng mê ngoặc lòng người lại chuyển động.
Chân Soái hồi hộp đến nín thở, "Nhất định phải trúng phần thưởng quyển bí kíp võ công! Nhất định phải trúng phần thưởng quyển bí kíp võ công! Nhất định phải trúng!"
Đĩa quay đã ngừng lại, kim đồng hồ chỉ vào loại kỹ năng.
Chân Soái kích động kêu lên "Tốt quá", vội vàng mở rương báu ra, bên trong quả nhiên là một quyển sách.
Chẳng lẽ thật sự là bí kíp võ công?
Chân Soái mừng rỡ, vội nhìn kỹ, sau đó khóc không ra nước mắt, "Tiểu Tứ, sao không phải bí kíp võ công? Rõ ràng, anh đã dùng Phù May Mắn có chín phần trúng như ý muốn mà." Tuy quyển "Thần Tốc Thủ" này cũng có vẻ hay.
004: "Hệ thống Livestream cấp Thần quay thưởng cấp vàng, tiêu tốn giá trị tín ngưỡng loại thấp, chỉ có thể trúng phần thưởng thông thường; quay thưởng cấp kim cương tiêu tốn giá trị tín ngưỡng loại cao, mỗi lần yêu cầu 100 vạn giá trị tín ngưỡng, nhưng khả năng trúng phần thưởng cao cấp lớn hơn."
Chân Soái sửng sốt, "Gì mà quay thưởng cấp vàng? Quay thưởng cấp kim cương? Sao anh không biết?"
004 giọng vô tội, "Ký chủ không hỏi. Hơn nữa em đã nhắc ký chủ tự khai thác nhiều chức năng của hệ thống."
"Nói cách khác nếu anh vừa dùng Phù May Mắn vừa tiêu 100 vạn giá trị tín ngưỡng quay một lần, thực sự có thể trúng bí kíp võ công?"
"Đúng vậy."
"Hệ thống, ngươi lừa ta!" Chân Soái ôm trán.
004 không phản ứng gì, lại giả chết.
Nó lại vô hình vô ảnh, Chân Soái biết làm sao được, chỉ đành xem như đã đóng học phí cho bài học này.
Buổi tối phát sóng trực tiếp, tâm trạng của Chân Soái vẫn không tốt. Nhưng cậu là một streamer có tố chất, không để tâm trạng không tốt của mình ảnh hưởng đến các fan, nên vẫn hát hết sức, chỉ là toàn hát nhạc buồn, như "Chia Tay Là Chia Tay", "Sao Em Phải Rời Xa Anh", "Em Không Yêu Anh" linh tinh, hoặc là những bài hát truyền cảm hứng như "Bất Khuất", "Bay Cao Hơn Nữa", "Tâm Hồn Rung Động" v.v. Vì giọng hát của cậu có sức cuốn hút mạnh mẽ, nên các fan dễ dàng bị cậu khuấy động ký ức buồn, nhiều người nhớ lại nỗi đau chia tay khóc nức nở, nhiều người vì thất bại trong cuộc sống mà rơi lệ đầy mặt...
Tóm lại, dù tối nay Chân Soái vẫn nhận được nhiều quà, nhưng cũng là lần bị các fan mắng nhiều nhất.
Các streamer khác vừa nghe Chân Soái bị mắng, lập tức mừng rỡ, vội phái các fan của mình đến quấy rối, hùa theo fan của Chân Soái mắng, không ngờ lại khiến fan Chân Soái phản kháng dữ dội.
Fan của Chân Soái không biết bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ cái gì, hôm nay sức chiến đấu ngoài dự đoán kinh người. Những kẻ quấy rối cuối cùng đều xám xịt mà rút lui.
"Được rồi, xem như chủ phòng livestream hôm nay thân tàn nhưng ý chí kiên cường, hôm nay xuống sớm nửa tiếng nhé?" Chân Soái sờ cái má sưng đỏ, "Ui" một tiếng.
Các fan vẫn rất hiểu chuyện, đồng loạt an ủi.
"Đại Soái mau đi nghỉ ngơi đi."
"Đại Soái, em chỉ anh một cách, lần sau họ lại bắt nạt anh thì anh quay video lại, rồi báo với lãnh đạo trường."
"Anh đã bôi thuốc chưa? Chúc anh sớm bình phục."
"Đại Soái đừng khóc, có anh em nào cùng trường với Đại Soái không? Có thể giúp Đại Soái."
Nhóm đại gia phản ứng trực tiếp hơn, đồng loạt tặng quà.
Sợ Cô Đơn, Lái Xe Điên Cuồng, Mễ Khiết Nhi như đã bàn bạc với nhau, lần lượt tặng quà.
Chân Soái cảm thấy ấm lòng, "Cảm ơn mọi người, mọi người nghỉ ngơi sớm nhé, chúng ta gặp lại vào tối mai, ngày mai em sẽ mang kỹ năng mới đến cho mọi người."
Cậu bỏ qua câu hỏi của fan, chúc ngủ ngon, và tắt livestream.
Trước khi đi ngủ, cậu tắt báo thức.
Không biết qua bao lâu, tiếng gà gáy chói tai đột nhiên vang lên, đánh thức Chân Soái, cậu nghi hoặc nhìn đồng hồ báo thức đầu giường.
"Ta không tắt báo thức sao?"
Vì thân thể không được thoải mái, sáng nay cậu muốn ngủ thêm một chút, không đi chạy bộ, nên tối qua đã tắt báo thức.
004: "Ký chủ, là báo thức của em."
Khóe miệng của Chân Soái giật giật, sao cậu quên mất chức năng báo thức của hệ thống? "Nhưng anh đâu bảo em gọi anh dậy?" Cậu bất mãn nhướng mày.
004 nói đầy lý lẽ, "Ký chủ, rèn luyện thân thể cần kiên trì một cách bền bỉ. Còn nữa, ký chủ quên chuyện hôm qua rồi sao? Nếu ký chủ cứ ba ngày đi đánh cá, hai ngày lại phơi lưới, một ngày nào đó cũng sẽ lại bị đánh tiếp mà thôi."
Chân Soái đầy hắc tuyến, "Sao em muốn đánh anh thế?"
"Em không phải là hệ thống có thực thể thật xin lỗi ký chủ."
Chân Soái bất đắc dĩ mà thở dài, nhận mệnh rời giường, vẫn chạy bộ để đến trường.
Cậu không để ý, theo bước chạy, vết sưng trên mặt đang dần biến mất, vết bầm và cảm giác đau trên người cũng đang dần phai nhạt.
Đến cổng trường, Chân Soái cuối cùng cũng phát hiện trên người không còn bất kỳ đau đớn gì, không khỏi mừng rỡ, 【Hệ thống, có phải em đã làm gì phải không?】
【Đúng vậy, em là hệ thống làm việc tốt không cần danh tiếng.】
Chân Soái cười gượng, 【Cảm ơn nhé, Tiểu Tứ.】
Tâm trạng của cậu đang rất tốt, thừa dịp còn hứng thú, đi sân thể dục chạy thêm vài vòng.
Đèn quanh sân thể dục đã sáng, học sinh không nhiều, có người chạy bộ, có người học từ vựng tiếng Anh dưới đèn đường.
Vì vậy, một bóng dáng ngồi giữa sân thể dục đặc biệt thu hút sự chú ý.
Chân Soái chạy theo đường chạy, đến gần mới phát hiện ra người đó là Thẩm Hành Đốc. Anh ngồi xếp bằng, hai lòng bàn tay úp lên đầu gối, nhắm mắt, bất động. Xa xa vài học sinh cười nhìn anh, chỉ trỏ.
"Chuyện gì vậy?" Chân Soái tò mò đi qua, vỗ vai Thẩm Hành Đốc, cố tình dọa anh giật mình, "Hê!"
Một luồng điện nhỏ dừng trên tay cậu, khiến cậu giật mình.
Thẩm Hành Đốc mở mắt nhìn cậu, ánh mắt đầy lạnh lùng không gợn sóng.
"Vải quần áo gì của anh mà mang điện thế?" Chân Soái lắc lắc tay.
【Đinh —— ký chủ kích hoạt nhiệm vụ ngẫu nhiên, thuê Thẩm Hành Đốc làm cận vệ. Thời hạn 24 giờ. Hoàn thành nhiệm vụ, phần thưởng 《Cơ Sở Quyền Pháp》, thất bại, trừ 100 vạn giá trị tín ngưỡng. Có nhận nhiệm vụ không?】
Chân Soái hừ một tiếng, 【Tiểu Tứ, em lại muốn lừa anh phải không?】 Hôm qua cậu đã nhận ra, Thẩm Hành Đốc không có chút hứng thú nào với việc làm vệ sĩ, sao có thể đồng ý được? Hơn nữa, hệ thống lại hào phóng thưởng 《Cơ Sở Quyền Pháp》 cho cậu, cậu càng thấy không đúng.
004 nói: 【Ký chủ có thể tự chọn nhận hay không nhận nhiệm vụ này, từ chối nhiệm vụ cũng sẽ không bị phạt.】
Chân Soái liếc nhìn Thẩm Hành Đốc, cân nhắc một chút, nói: 【Vậy nhận đi. Dù sao anh cũng không có đến 100 vạn giá trị tín ngưỡng, xem em trừ kiểu gì. Ha ha.】
【Đinh —— ký chủ đã nhận nhiệm vụ, bắt đầu đếm ngược 24 giờ.】004 từ tốn nói, 【Ký chủ hiện có giá trị tín ngưỡng 386.552, nếu trừ đi 100 vạn giá trị tín ngưỡng, giá trị tín ngưỡng còn lại sẽ là -613.448.】38 vạn này là kiếm được tối hôm qua, vẫn còn nóng hổi.
Chân Soái ngẩn ra, không nhịn được mà giơ ngón giữa.
【Đồ khốn!】
Ánh mắt Thẩm Hành Đốc dừng trên ngón tay của cậu, lạnh nhạt mà thâm thúy, như đang suy xét có nên chặt đứt ngón tay này không.
Chân Soái giật mình, vội vàng rút tay ra sau lưng, cười ngoan ngoãn hết sức, "Không phải nói với anh đâu."
Sau đó trước mắt cậu lóe lên, nhìn lại, Thẩm Hành Đốc đã đứng dậy.
Nhưng Chân Soái vừa rồi hoàn toàn không thấy anh đứng lên như thế nào. Chẳng lẽ vì động tác của anh ta quá nhanh nên cậu không nhìn rõ? Cậu càng thêm tò mò về Thẩm Hành Đốc.
Nhìn thời gian vẫn còn sớm, Chân Soái lại chạy về đường chạy, tiếp tục chạy bộ.
—