Anh nhướng mày, chỉ dùng ánh mắt để trả lời, đồng thời làm không khí mơ hồ lên đến đỉnh điểm.
"Không không không… Không phải như vậy!"
Mặt Trình Tư Tư đỏ bừng, cô liên tục lắc đầu phủ nhận: "Em thích em trai của anh, Khương Tự. Em có rất nhiều thiện cảm với anh Khương Chước nhưng mà không phải là loại tình cảm nam nữ đó!"
"Vậy tại sao em không mơ thấy Khương Tự mà lại mơ thấy anh?"
Cô ngậm miệng không trả lời được, bản thân cô cũng muốn biết tại sao lại như vậy.
Mà ngoài việc cảm thấy chân thực, cô không còn nghi ngờ gì nữa về việc mình có thực sự đang mơ hay không.
Anh nói là mơ, cô lập tức tin mà không hề nghĩ lại!
Nói cách khác, cô càng tin rằng Khương Chước thực sự sẽ không giống như thế này.
Anh là một người đàn ông dịu dàng, chu đáo, chín chắn, là một chính nhân quân tử.
Anh sẽ không giống như bây giờ, đè cô trên ghế sofa mà hôn!
Cô mím môi, nước mắt lại tiếp tục chảy xuống.
Mà Khương Chước lại đuổi theo giọt nước mắt đó, nuốt trọn nó vào miệng.
Cô nhắm chặt mắt, không nhịn được mà run rẩy, tim đập loạn xạ không sao ngừng được.
Cô chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi với một người đàn ông như vậy!
"Anh Khương Chước, em sợ!"
"Không sợ, đây là trong mơ, những chuyện xảy ra trong mơ đều là giả, em có thể thả lỏng một chút."
"Em vẫn còn sợ... "
"Không sợ, để anh giúp em thả lỏng."
"Không… ưʍ... "
Anh nhanh chóng chặn miệng cô lại, từ từ nhấm nháp thưởng thức con mồi mà mình đã nhắm từ lâu.
...
Nhiệt độ điều hòa là 28 độ, không mát lắm.
Sau đó cả hai đều đổ mồ hôi đầm đìa nhưng vẫn không vượt qua bước cuối cùng.
Bởi vì, cô vẫn còn lần đầu tiên.
Nếu thực sự làm như vậy, ngày mai cô thức dậy sẽ có cảm giác sẽ phát hiện ra, như vậy thì không còn gì thú vị nữa.
Anh còn muốn chơi thêm, không muốn cô phát hiện ra dáng vẻ chân thật của mình nhanh như vậy.
"Anh Khương Chước... "
Cô yếu ớt nằm trên ghế sofa, đôi mắt đỏ hoe lộ ra sự mệt mỏi vì bị bắt nạt.
"Có còn muốn nữa không?" Anh hỏi.
Mà cô cũng không từ chối ngay, cô do dự.
"Nếu còn muốn, ngày mai anh sẽ đến trong mơ của em, có được không?"
Cô vẫn không trả lời, chỉ ngây ngốc nhìn anh.
"Bây giờ, anh đưa em về ngủ." Anh nhẹ nhàng bế cô khỏi ghế sofa trở về phòng, sau khi đặt cô lên giường còn cẩn thận đắp chăn cho cô.
"Có muốn anh ngủ cùng em không?"
Cô buồn ngủ đến mức mí mắt dính sát vào nhau nhưng vẫn cố gắng lắc đầu.
"Vậy em ngủ trước đi, em ngủ rồi anh sẽ đi."
"Ngoan, anh sẽ tắt đèn."
Cuối cùng cô cũng không kiên trì được nữa, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Nhìn cô dần chìm vào giấc ngủ, Khương Chước thở dài một hơi, trong lòng tràn ngập thỏa mãn.
Lúc đi, anh cố tình không tắt đèn, để tránh việc sáng mai cô dậy sẽ nghi ngờ, dù sao trước đó cô không dám tắt đèn ngủ.
Mà sau nửa đêm này Trình Tư Tư vì mệt mỏi nên ngủ rất say.
Sáng hôm sau, cô bị tiếng chuông điện thoại của Khương Hân đánh thức.
Khương Hân báo bình an, bảo cô yên tâm.
Sau khi tắt máy, Trình Tư Tư nhắm mắt lại định ngủ tiếp.
Ba giây sau, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó cô vội vàng ngồi bật dậy.
Cô kéo chăn ra nhìn xuống, thấy quần áo trên người vẫn mặc chỉnh tề mới miễn cưỡng thở phào nhẹ nhõm. Nhìn lại đèn trong phòng, vẫn sáng, điều này càng chứng minh những chuyện xảy ra tối qua đều là mơ.
Trong mơ, Khương Chước nói sẽ tắt đèn.
"May quá… may quá đó chỉ là mơ... "
Nhớ lại chuyện tối qua, cô bị anh đè trên ghế sofa, quần áo không che được thân thể...
Cô nắm chặt tay, một lần nữa cảm thấy may mắn, may mắn đó là mơ.
Ra khỏi cửa, cô nhẹ nhàng đi đến cầu thang, nhìn xuống, muốn xem Khương Chước có ở dưới nhà không.
"Buổi sáng tốt lành!"