Nói xong, bà ta kéo tay Kiều Ngũ Vị đi vào trong nhà. Tống Điền Chi và Trương công theo sát phía sau. Con chó mực hay sủa người lúc này lại yên lặng ngồi dưới mái hiên, mắt nhìn chằm chằm ra ngoài sân, hung hăng nhe nanh.
Tống Điền Chi liếc mắt nhìn con chó mực đang nhe nanh, rồi lại liếc nhìn ra ngoài sân, sau đó cả bóng người chìm vào trong bóng tối.
Ánh sáng trong nhà rất tối, mãi đến khi Tôn thị dẫn mọi người vào căn phòng phía đông, tầm nhìn mới trở nên quang đãng, sáng sủa hơn. Kiều Ngũ Vị vừa nhìn đã thấy Vương Tiểu Hổ đang nằm trên giường.
Quần áo Vương Tiểu Hổ đang mặc giống hệt đứa trẻ đêm qua. Không biết có phải do đứa trẻ đó chỉ có nửa khuôn mặt, hay là ảo giác của mình, nàng luôn cảm thấy Vương Tiểu Hổ trước mắt có phần xa lạ.
Tình trạng của Vương Tiểu Hổ quả nhiên giống như Kiều Ngũ Vị đã đoán. Nàng quay sang nhìn Tôn thị đang vô cùng lo lắng.
"Bị mất hồn rồi, chỉ cần gọi hồn đã mất về lại cơ thể là thằng bé sẽ tỉnh lại."
Tôn thị vội hỏi: "Vậy làm thế nào để gọi hồn đã mất về ạ?"
Kiều Ngũ Vị nhìn thời gian bên ngoài: "Gọi hồn."
Tuy gọi hồn không khó, nhưng cũng có những điều kiêng kỵ. Tuyệt đối không được gọi sau giờ Ngọ, và kỵ nhất là gọi hồn vào ban đêm, vì như vậy hồn dễ bị những thứ khác để ý đến.
Nàng bước tới, rút một lá bùa vàng từ trong túi đeo ra, dán thẳng xuống gầm giường. Sau đó, nàng cúi người, đưa tay véo chặt dái tai của Vương Tiểu Hổ. Chẳng hiểu sao, ngay khoảnh khắc tay chạm vào dái tai, Kiều Ngũ Vị có cảm giác như chạm phải nước, nhưng khi cúi xuống nhìn, tay lại hoàn toàn khô ráo, sạch sẽ.
Điều này khiến nàng bất giác nhíu chặt mày, luôn cảm thấy mình đã bỏ sót điều gì đó.
Nhìn ánh nắng đang nghiêng nghiêng chiếu xuống đất trước mặt, Kiều Ngũ Vị không nghĩ sâu thêm. Sau khi chắc chắn không có gì sai sót, nàng dùng tay kia nhẹ nhàng vỗ vào chỗ dán lá bùa vàng, vỗ liên tiếp ba cái rồi mới cất tiếng đọc.
"Thần cạnh giường, thần cạnh giường, trẻ nhỏ lạc hồn ngài đi kiếm. Xa ngài đi tìm, gần ngài đi kiếm. Tìm qua núi ngài đáp lời, cách qua sông ngài lên tiếng. Vương Tiểu Hổ mau về đây."
Sau khi niệm liên tiếp ba lần, ánh mắt Kiều Ngũ Vị dán chặt vào lá bùa vàng đang dán trên thành giường.
Nếu hồn vía bị lạc của Vương Tiểu Hổ quay về đúng chỗ, lá bùa vàng sẽ tự động cháy thành tro bụi.
Tôn thị và Trương công bất giác nín thở, đặc biệt là Tôn thị, bà ta không dám cử động dù chỉ một chút, sợ làm kinh động đến Kiều cô nương.
Nửa người Tống Điền Chi khuất trong bóng tối, hắn đứng đó như một người ngoài cuộc. Lúc này, trên khuôn mặt tuấn mỹ vô song thoáng hiện một nụ cười nhạt, đó là nụ cười vừa thờ ơ lại vừa pha chút mỉa mai.
Nhưng chỉ trong thoáng chốc, nụ cười đã biến mất.
Tống Điền Chi làm ra vẻ lo lắng nhìn Kiều Ngũ Vị trước mặt.
Khoảng nửa nén hương trôi qua, lá bùa vàng vẫn không có bất kỳ thay đổi nào.
Gọi hồn thất bại rồi.
Đôi mắt tròn xoe linh động của Kiều Ngũ Vị lộ vẻ nghi hoặc. Trước đây nàng đều gọi hồn cho những đứa trẻ bị mất hồn như thế này, rất hiếm khi thất bại.
Đúng lúc này, một tiếng chó sủa ngoài sân khiến Kiều Ngũ Vị bừng tỉnh.
Nàng vội vàng đứng dậy đi ra ngoài. Khi nhìn thấy con chó mực lớn đang ngồi dưới mái hiên, nàng mới hiểu tại sao việc gọi hồn lại thất bại.
Chó là loài vật thuộc tính dương mạnh nhất. Trong mười hai địa chi ngũ hành, chó tương ứng với Tuất Thổ, cũng là dương thổ. Đặc biệt là chó mực toàn thân đen tuyền không một sợi lông tạp, dương khí bẩm sinh là thuần khiết nhất, dễ thông linh khí nhất.
Việc gọi hồn của Kiều Ngũ Vị không hề thất bại, mà là đã thành công.
Chỉ là hồn vía lang thang thuộc tính âm, nhưng con chó mực lại canh giữ ở cửa sủa không ngừng, khiến hồn vía không thể nào vào nhà được.
Tôn thị đi theo ra, hai tay siết chặt vào nhau, bà ta dè dặt cất tiếng hỏi.
"Kiều cô nương, có phải... Tiểu Hổ đã về rồi không?"
Kiều Ngũ Vị nghe theo tiếng chó mực sủa, hơi nhíu mày, nàng không trả lời câu hỏi này của Tôn thị mà chìm vào im lặng.
Vừa rồi lúc gọi hồn, Kiều Ngũ Vị đã cảm thấy có gì đó không ổn, cảm giác không ổn này cứ luẩn quẩn trong lòng, mà sau khi gọi hồn thất bại, nàng lại bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Kiều Ngũ Vị lấy chu sa từ trong túi đeo ra. Chắc chắn có gì đó không đúng, phải làm rõ mới được. Nàng lấy chu sa từ túi đeo, trực tiếp mở thiên nhãn.
Ngay khoảnh khắc mở mắt ra, cả người Kiều Ngũ Vị sững sờ tại chỗ. Nàng nhìn những vết nước dày đặc như thủy ngân bên ngoài hàng rào, cảm giác như có một thùng nước lạnh thấu xương dội từ trên đầu xuống, máu toàn thân như đông cứng lại.
Con Thương Hồn đó cứ lảng vảng ở cổng sân nhà Tôn thị!!
Lúc này, con chó mực lớn đang đứng dưới mái hiên cũng im lặng, chỉ có đôi mắt nhỏ đen láy vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm ra ngoài sân.
Kiều Ngũ Vị có chút nghi ngờ, vừa rồi đáp lời gọi hồn không phải Vương Tiểu Hổ, mà là con Thương Hồn kia. Nó hẳn là đã canh giữ ở đây từ rất sớm, nhưng vì kiêng dè con chó mực lớn nên mới không dám vào trong.
Nhưng con Thương Hồn này là bị ai thu hút đến?
Nàng không dám sơ suất như vậy nữa, liên tưởng đến chuyện Vương Tiểu Hổ đi hái nấm trước khi xảy ra chuyện, cô lên tiếng.
"Ta phải đến nhà Đại Ngưu, Nhị Ngưu một chuyến."
Tôn thị nghi hoặc nhìn Kiều cô nương trước mặt, rồi lập tức hiểu ra, đây là gọi hồn thất bại rồi. Bà ta há miệng định nói gì đó, nhưng lại sợ nghe phải kết quả không tốt.
Hồi lâu sau, Tôn thị mới nghẹn ngào hỏi: "Kiều cô nương, Tiểu Hổ có phải không về được nữa không?"
Kiều Ngũ Vị không biết phải trả lời câu hỏi này thế nào, nàng không nhịn được liếc mắt nhìn Tống Điền Chi đang đứng sau lưng mình, lại thấy Tống Điền Chi đang lơ đãng nhìn mây trời phía xa.
Một lúc sau, Kiều Ngũ Vị thu hồi ánh mắt, trong lòng không nhịn được lẩm bẩm.
Đại lão phản diện mất trí nhớ chẳng khác nào phượng hoàng sa cơ, chẳng có tích sự gì. Mình đúng là điên rồi mới muốn hắn tới giúp đỡ.
"Tình hình của thằng bé không giống, có chút đặc biệt."
Lời này nói rất nước đôi, nhưng Tôn thị nghe xong lại nhen nhóm hy vọng.
Trương công đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng: "Nhà Đại Ngưu, Nhị Ngưu ở phía trước, Kiều cô nương, ta dẫn cô qua đó."
Kiều Ngũ Vị khẽ "ừm" một tiếng. Để phòng ngừa bất trắc, trước khi đi, nàng đặc biệt dặn dò Tôn thị trông chừng con chó mực lớn kia, nó sẽ bảo vệ Tiểu Hổ.
Ba người đi chưa được bao xa, Trương công chậm rãi dừng bước.
"Kiều cô nương, Tôn thị đúng là đáng thương, nhưng hiện giờ chúng ta phải giải quyết trận mưa tà này."
Trong lòng ông ta, trận mưa này mới là việc quan trọng nhất.